Hạnh Phúc Bất Hạnh

Chương 1

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

HẠ OÁN (bé thụ đáng yêu của chúng ta)

• Nhan sắc: là một tiểu yêu tinh chuyên đi cướp mất trái tim người khác. Má phúng phính chảy sữa, ai gặp cậu cũng phải liếc nhìn.

• Chiều cao: 1m68

• Cân nặng: 45kg

• Tuổi: 16

• Thích ăn nhất là kẹo sữa.

• Sở thích: muốn trở thành người tàng hình, ẩn ẩn nấp nấp, yên tĩnh mà chơi với bé cún cưng.

• Quá khứ: sống trong địa ngục không lối thoát, mà giờ cũng không khác mấy.

VŨ ĐIỀN QUÂN (công 1)

• Nhan sắc: có thể nói là sát khí bao quanh, bị ánh mắt sắt bén của anh nhìn vào thì ai cũng run sợ không thôi.

• Chiều cao: 1m9

• Tuổi: 25

• Món ăn ưa thích: tất nhiên là thích " ăn " Tiểu Oán nhất rồi.

• Nghề nghiệp: ra ngoài là xã hội đen, về nhà là ông xã của cậu.

(Tính cách này là sau khi gặp bé thụ, còn trước khi gặp thì như thế nào mọi người tự hiểu nhé)

PHÓ CHI TỐNG (công 2)

• Nhan sắc: dụ hoa, nữ nhân nhìn vào liền muốn rụng trứng.

• Chiều cao: 1m85

• Tuổi: 22

• Thích pha chế các loại thuốc, chất độc.

• Nghề nghiệp: tay trái bác sĩ, tay phải vẫn là "xã hội đen" chuyên pha chế thuốc.

LÂM ĐẠI MẶC (công 3)

• Nhan sắc: bị kính phong ấn, nhưng rất ưu tú, điển trai.

• Chiều cao: 1m8

• Tuổi: 24

•Nghề nghiệp: tay trái là chuyên gia về kĩ thuật số, lập trình. Tay phải xã hội đen.

BÁNH MÌ (bé cún con)

Thích chơi với chủ nhân Oản nhất nhà, và cũng thích gặm xương nữa, Gâu gâu.

~~~~~ VÀO TRUYỆN THÔI ~~~~~

Đêm hôm nay, Hạ Oán cùng các anh chị trong trại trẻ mồ côi đã lên kế hoạch để bỏ trốn. Và vì sao cả đám lại bỏ trốn thì rất đơn giản, bọn người được cho là chăm sóc, nuôi nấng cậu lớn lên không tốt đẹp như những người khác nghĩ.

Họ lấy lũ trẻ con ra để vơi vét tiền của các nhà tài trợ lương thiện. Mỗi ngày, cậu sống như một cực hình, họ bắt cậu và những đứa trẻ phải làm việc không ngừng nghỉ. Nhưng có quá đáng không, khi bọn trẻ chỉ mới 9, 10 tuổi. Thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu sức sống, vậy là sống ở đây để làm những việc cực nhọc như thế à?

Nơi đây được tạo ra là để cưu mang những đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, thang lang ngoài đường. Thế mà, chỉ sau khi viện trưởng lão mất, bộ mặt thật của bọn họ mới lòi ra. Một bộ mặt đầy bẳn thỉu, nhem nhuốc.

Đúng 12h tối nay, khi không còn ai thức giấc. Đám trẻ chia nhau ra, lén lút trốn ra ngoài. Thật tuyệt thay khi cả đám bước chân ra khỏi nơi tăm tối ấy, và lòng cậu cũng nhẹ nhõm, cả đám thở phào. Bỗng ánh đèn le lói từ đâu hiện ra trong đêm, quá hoảng hốt, Hạ Oán và mọi người chạy loạn xạ trong đêm mù mịt. Cũng giống như cuộc sống sao này của cậu vậy...

Khi Hạ Oán tỉnh giấc, thì phát hiện ra bản thân đang nằm gọn nhẹ trong bãi rác cùng với các anh chị đã chạy trốn cùng. Vui mừng khi không lạc mất khỏi mọi người, cậu xúc động bật khóc.

Chị gái tỉnh giấc vì tiếng khóc của Oán Oán, rồi hốt hoảng nhẹ nhàng bảo:

- Tiểu Oán, Tiểu Oán à, đừng khóc, không phải chúng ta đã thoát ra khỏi nơi đó rồi sao!

Cậu gật đầu, chợt nhớ nha rồi vui sướиɠ cười khanh khách, thì nghe thấy đứa nhỏ tuổi nhất trong đám nói:

- Anh Oán, haha vừa khóc, vừa cười là ăn mười cục...

Thằng bé chưa nói hết câu đã bị anh trai chặn miệng lại, suỵt một tiếng rồi nói:

- Tiểu Oán đang buồn, đừng nói thế chứ!

Thằng bé ỉu xìu nói:

- Vâng ạ.

Thấy Hạ Oán xụ mặt xuống, thằng bé quay sang bảo:

- Anh Oán, em xin lỗi mà, anh đừng giận.

Thế là cậu xoa đầu em, nói:

- Anh không giận hehe

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều sững sờ, vì khi vừa tỉnh giấc đã gặp được một thiên sứ xinh đẹp ngay trước mắt. Thật đáng yêu làm sao!

Nhưng không có niềm vui nào là mãi mãi cả, cả đám trẻ con lang thang khắp mọi nơi, có lẽ thoát khỏi nơi đó, cả bọn lại càng trở nên vô dụng hơn. Thiếu thức ăn trong nhiều ngày liền, phải cùng nhau lần mò tìm kiếm thức ăn và nước uống khắp nơi.

Cuối cùng, cả đám cư ngụ lại một nơi được xem là nghèo nàn nhất thành phố. Đó là khu ổ chuột, một nơi hôi hám có lẽ rất hợp với bọn cậu nhỉ?

1 tháng, 2 tháng,...Rất nhiều ngày trôi qua, Hạ Oán cũng đã thích nghi được với cuộc sống mới. Có lẽ, vì mọi người xung quanh sống ở đây nghĩ rằng bọn cậu cũng là dân di cư nên đã xót thương. Cho cậu và những đứa trẻ, chỗ ở, thức ăn, đồ uống.

Cả bọn thích thú, vui vẻ vì đã có nơi để sinh sống nhưng có lẽ cả cậu và chúng không biết rằng mọi bi kịch cũng sẽ bắt đầu từ lúc này.