Mặc kệ lời bàn tán của người khác, MC cũng chỉ vì đối phương có thân phận lớn ở đây nên mới làm theo lời người ta.
Ở hàng ghế VIP, đám người Triệu Hàn Dương nhìn MC rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
Vương Thừa Quân nhìn Ken như muốn hỏi: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
Ken bị hỏi bất ngờ, cũng lắc đầu nói: " Tôi cũng không rõ nữa, chỉ là vừa đến có một người tự xưng là là Dương Tiểu Tam tiểu thư nhà họ Dương, vì đi cùng bạn trai đến đây để xem đấu võ đài. Không biết vì lý do gì mà cô ta lại đến kiếm chuyển với Cửu tỷ, còn nói rằng Cửu tỷ mê hoặc bạn bạn trai và cướp mất hào quang của mình cho nên mới muốn khiêu chiến với Cửu tỷ. "
Nghe thấy những lời của Ken, Triệu Hàn Dương nhíu mày, sắc mặt càng tối thêm.
Vương Thừa Quân cũng không kém gì anh, sau khi nghe thấy những lời đó, anh ta đã chỉ cười nhạt, lý do quá rẻ mạt.
Nhưng cũng không vì thế mà cả hai người các anh lại không chú ý đến sắc mặt và dáng vẻ hiện tại của cô.
Dù Vương Tuyết Băng có mạnh mẽ, sức mạnh kinh người, nhưng cô vẫn là con gái, dù cho cơ thể có dẻo dai đến thế nào thì hoạt động trong thời gian lâu như vậy thì các cơ quan của cô sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Ở trên khán phòng, cô nhìn xung quanh, vô tình liếc mắt đến hàng ghế VIP mà khẽ nuốt nước bọt.
Sao anh lại ở đây?
Vậy là anh đã thấy cô đánh nhau với người khác rồi?
Quan trọng nhất là ai đã điện cho anh?
Không nghi ngờ, cô liếc mắt nhìn bên cạnh anh, liền thấy ông anh trai nhà mình liền thở dài.
Khỏi cần nghỉ cho mệt não cũng đủ biết là anh mình là kẻ đứng sau.
Triệu Hàn Dương cũng ngước mắt nhìn lên, vô tình bốn ánh mắt va chạm nhau. Vương Tuyết Băng nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt, âm u, mày nhíu chặt, môi cũng đã mím chặt thành đường thẳng.
Cô vô thức xoay mặt đi, cô không muốn cho anh nhìn thấy vẻ mặt thảm hại và đầy vết thương kia.
…
Cùng lúc đó, Dương Tiểu Tam cũng đã bước lên khán đài, nhìn cô với vẻ mặt khinh thường, lớn giọng chế giễu cô một cách không thương tiếc: " Sao nào? Một con chuột nhắc như cô sao lại thảm hại đến bước đường này? Thế nào? Cô có cần tôi ban ơn cho mình mình không? "
Vương Tuyết Băng nhìn cô ta như nhìn kẻ hề, lạnh nhạt nói: " Không cần. "
" Được, là do cô không cần đấy. Đến lúc để tôi đánh nát khuôn mặt hồ ly của cô thì đến khi đó đừng có khóc cha gọi mẹ nha. " Dương Tiểu Tam tức giận nói.
" Lắm miệng thế. " Vương Tuyết Băng ghét bỏ nói.
Khi cô vừa dứt lời, Dương Tiểu Tam cũng đã đến cực điểm cơn giận mà ra tay trước, chưa kịp đánh trúng vào cô thì Vương Tuyết Băng đã trả đòn bằng việc nâng đầu gối thúc mạnh vào bụng cô ta.
Hại cô ta đau đớn bay về sau đυ.ng phải lưới chắn bay ngược ra sàn đấu đầy đau đớn.
Vương Tuyết Băng thấy vậy chỉ cười nhẹ, nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ: " Cảm giác đau đớn này có dễ chịu không? "
Dương Tiểu Tam bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ liền tức điên, chống cả người ngồi dậy mà đánh lấy cô.
Cứ thế hơn nữa tiếng trôi qua, dù cô có khỏe đến mấy cũng không thể nào chịu đựng đấu hai trận cùng một lúc. Đã vậy, trận đầu tiên Vương Tuyết Băng không có bị thương nhiều, nhưng cô vẫn không thể đảm bảo trận này cô sẽ không bị thương.
Trong lúc cô lơ là, Dương Tiểu Tam đã dùng hết sức lực đánh trúng xương sườn của cô.
Đau đớn mà cô vẫn gắn sức dùng lực ở chân mà đập vào khuôn mặt be bét máu của cô ta.
Còn bản thân cô cũng đã lùi về sau, đưa lưng về phía anh mà phun cả ngụm máu, cánh tay nhỏ của cô đưa về phía trước mà sờ thử liền biết bản thân đã bị gãy mất hai cái xương sườn rồi.
E rằng sau hôm nay, cô không thể vận động được rồi, còn không thể tập võ gắn sức nữa.
Cho dù có là vậy, cô cũng phải cố gắng đánh thắng trận đấu này, nếu không sẽ có tai họa về sau.
…
Ở dưới khán đài, lúc này cũng đã không có ít người lớn tiếng cổ vũ cho cô.
Trong số đó, cũng không ít người đã nhận ra cô mà hò hét.
" Cửu tỷ, chỉ đã quay về rồi sau? "
" Cửu tỷ, chị có sau không? Nếu bị thương thì đừng gắn sức. Bọn em đều không vì chị bị thương mà quên đi công sức của chị bỏ ra cho chúng em có một đất nước an ninh thế này đâu. "
Cũng sẽ có một số người không biết cô đều nhỏ giọng hỏi liền nghe được rất nhiều chiến tích từ những việc to lớn kia.
Dương Tiểu Tam nghe mọi người dưới khán đài hô hào nhiều chiến tích của cô cũng phải tái mặt, vì cô ta không ngờ bản thân đã đắt tội với người hùng của những con người kia.
Và cái kết sau đó chính là gia đình của Dương Tiểu Tam đã tan nát sau một đêm, vừa vỡ nợ còn bị người đàn ông thần bí bắt nhốt và hành hạ. Những tháng ngày trong phòng tối chính là cực hình mà cô ta sẽ phải nếm trải.
Cuối cùng thì trận đấu cũng đã kết thúc, Dương Tiểu Tam bị cô đánh mù một bên mắt trái, cánh tay phải và chân trái cũng đã bị cô bẻ gãy và được người trong võ đài đưa đi.
Còn về Vương Tuyết Băng,sau khi thắng, cô cũng đã lẳng lặng đi về phía sau cánh gà, đưa tay vịn tường để đỡ lấy thân thể.
Cũng cùng lúc đó, Triệu Hàn Dương cũng đã đi vào bên trong đường tối để tìm kiếm hình ảnh bé nhỏ của cô, bước nhanh vào đã thấy cô đưa tay lau khóe miệng vẫn còn chảy máu.
Cả người anh dù có tức giận đến mấy, nhưng cũng không nỡ la mắng cô, bước chân có chút gấp gáp mà đi đến bên cạnh ôm trọn cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm, cô cũng biết vòng tay săn chắc này là của ai, nên cô ngã người buông lỏng bản thân, giọng nói khàn đặc: " Ôm em mạnh chút. "
Nghe rõ giọng nói của cô, anh vòng tay chặc chẽ ôm trọn cô vào lòng, cuối mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cô có chút xưng lên liền nhíu mày.
Hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cuối người ôm ngang cô lên, vững bước chân tiếng vào phòng y tế. .