Đến Muộn Để Ôm Trăng

Chương 8: Khiêu khích

Tống Bội Thư hôm nay tựa hồ không phải tới đây cưỡi ngựa.

Chiếc váy màu đỏ tươi quấn quanh người cô như một bông hoa gạo, cổ khoét sâu chữ V nhỏ nhắn, xương quai xanh xinh đẹp giống như một chiếc trâm bằng ngọc bích tinh xảo.

Dáng người rất đẹp và gợi cảm.

Cô nhìn Thịnh Tư Hàng đã thay xong quần áo, mím môi cười xinh đẹp: “Thịnh Tư Hàng, hôm nay sao anh đến sớm vậy?”

Thịnh Tư Hàng thu lại ánh mắt nhìn về phía cửa chính, nhìn cô một cái, kịp thời đáp lại: “Chỉ là tôi rảnh, cũng không còn sớm nữa.”

Bộ đồ kỵ sĩ mỏng manh, áo vest được thắt trên thân hình tam giác ngược của anh, trên rộng dưới hẹp, cực kỳ quyến rũ.

"Hôm nay Đàm Phúc Chi cũng đến?"

Một thiếu gia tương đối quen mặt với Thịnh Tư Hàng hỏi, Thịnh Tư Hàng gật đầu không có biểu cảm.

Trên thực tế, những người này cùng Đàm gia rất ít giao tình, Đàm gia khi còn thịnh, bọn họ còn là những đứa trẻ. Khi lớn lên, sức ảnh hưởng của Đàm gia đã không còn như trước, hiện tại mọi quan hệ chỉ phụ thuộc vào sự hỗ trợ từ Thịnh gia.

Ban đầu có người cho rằng quan hệ giữa gia đình Thịnh và Đàm rất thân thiết từ sớm, cộng thêm việc cô Đàm Phúc Chi, nhị tiểu thư của Đàm gia, từng là gia sư dạy văn của Thịnh Tư Hàng khi cậu còn nhỏ, nên Thịnh gia đã luôn giúp đỡ và hỗ trợ Đàm gia.

Còn Tống Bội Thư là một phụ nữ khác biệt so với những người khác. Cô đã nhận ra từ lâu rằng Thịnh Tư Hàng có những suy nghĩ khác về Đàm Phúc Chi.

Cách đây vài ngày, khi đám cưới của Đàm Phúc Chi diễn ra cô không được mời, nhưng vẫn biết được nhiều tin tức.

Đàm Phúc Chi đã kết hôn với một gia đình quân nhân, và nghe nói cặp đôi này còn là thanh mai trúc mã.

Tống Bội Thư là một người thông minh, và ngay lập tức biết rằng cơ hội của mình đã đến.

Cô đã có một lần gặp gỡ với Thịnh Tư Hàng trước đây dưới sự sắp đặt của gia đình, nhưng tất nhiên là không thành.

Cô nhìn thoáng qua có thể biết rằng Thịnh Tư Hàng không có hứng thú với cô và cô thực sự đã có bạn trai vào thời điểm đó.

Tuy nhiên vì điều này, hai người đã trở nên quen biết hơn một chút và có thể tham gia vào một nhóm bạn chung.

Tất nhiên, cuộc sống bình thường của Thịnh Tư Hàng không có gì đáng nói về nhóm bạn.

Nếu không có Đàm Phúc Chi tham gia vào hoạt động cưỡi ngựa này, có lẽ anh không chắc chắn sẽ xuất hiện.

Những người đàn ông khác đã đi vào phòng thay đồ, nhưng Tống Bội Thư lại đi đến phía Thịnh Tư Hàng. Cô mặc một chiếc váy dài ôm sát, váy chạm đất, bước đi của cô nhỏ nhẹ, mỗi bước đi đều rất dịu dàng và duyên dáng.

Thịnh Tư Hàng đang nhìn xuống đồng hồ đeo tay được Đàm Phúc Chi gửi tặng anh trong ngày sinh nhật năm nay, đây là lần đầu tiên anh đeo nó.

Tống Bội Thư đi tới và tiếp tục nói chuyện với anh: "Phi Vũ đã chạy được chưa?"

Trước khi lên ngựa, họ sẽ nhờ người cho ngựa chạy vài vòng để ngựa điều chỉnh trạng thái."Được, tôi sẽ đợi một người."

Anh không liếc nhìn cô.

"Đợi ai? Đàm Phúc Chi à?"

Giọng nói của Tống Bội Thư mềm mại và ngọt ngào, khác với sự dịu dàng và ngọt ngào của Đàm Phúc Chi, lại càng không giống với giọng trầm trầm của Tần Vãn, một khi khi cô ta nói chuyện lớn giọng có thể khiến người ta bị ngạt.

Thịnh Tư Hàng lùi lại nửa bước, ánh mắt dừng lại.

Tần Vãn đi theo Đàm Phúc Chi, cả hai cùng bước vào.

Tống Bội Thư nhìn theo ánh mắt của anh, quay đầu nhìn sang, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu chào Đàm Phúc Chi.

Cô phớt lờ người phía sau và bắt đầu nói chuyện với Đàm Phúc Chi, người đã đáp lại cô.

Tần Vãn đi đến trước mặt Thịnh Tư Hàng.

Hôm nay cô đi giày cao gót, trông không giống như tới đây để cưỡi ngựa.

Dáng người vốn đã cao lại càng cao hơn, khi cô đến gần ngẩng đầu lên, có thể chạm vào chóp mũi Thịnh Tư Hàng, hôn lên cằm anh.

Cặp chân dài trắng như tuyết dưới lớp váy ngắn khiến người ta khó rời mắt, đôi chân của cô rất mảnh khảnh, thẳng tắp cân đối, đường nét hoàn hảo.

Dáng hông tròn trịa như một quả đào, khiến váy nở phồng, có vẻ như chỉ cần quay người là sẽ để lộ phần thân dưới.

Dây treo trên vai tinh nghịch gợi cảm, thân trước ôm sát, đường cong uyển chuyển, dáng người cao hơn Tống Bội Thư một bậc.

"Không muốn tôi đến à?"

Giọng cô đột ngột, quen thuộc và tức giận, giống như một người bạn gái đang nổi cơn thịnh nộ.

Tống Bội Thư giật mình, hai mắt vô thức mở to, quay đầu nhìn nữ nhân vừa rồi mình không để ý.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân tuyệt đẹp .

Đôi chân mà bất kỳ phụ nữ nào cũng phải ghen tỵ.

Cô ta cau mày, còn chưa kịp hỏi gì, Đàm Phúc Chi đã cắt ngang lời cô: "Hai người không quen nhau sao? Đây là Tần Vãn, bạn gái của Thịnh Tư Hàng."

Tống Bội Thư cảm thấy rất bối rối.

"Không biết, chưa từng nghe nói qua, anh ta khi nào có bạn gái?"

Đàm Phúc Chi lắc đầu và tiến lên.

"A Hàng, Tần Vãn ở bên ngoài chờ hơn một giờ rồi."

"Cậu vào một mình à?"

Thịnh Tư Hàng không có gì để nói, anh nói một cách cẩn thận, "Ừ."

Tần Vãn mỉm cười: "Đàm lão sư, ngày hôm qua tôi không nói với tôi, thực ra chúng tôi đã chia tay rồi."

Đàm Phúc Chi sửng sốt, thật lâu sau mới mở miệng nói: "A Hàng, cách cậu đối đãi tình cảm, là như vậy sao?"Nét mặt của cô ấy thực sự có vẻ như muốn nói "Cậu đùa giỡn tình cảm thế này à", nhưng cuối cùng cô cũng không nói câu nặng như vậy.

Thịnh Tư Hàng hạ mắt xuống không nói gì, nắm tay Tần Vãn kéo cô đến bên ghế sô pha, cầm lấy chăn trên ghế quấn lấy hai chân cô.

"Ngồi xuống đi."

Tấn Vãn không nhận lấy tấm chăn mà cô siết chặt tay lại, cũng không nghe lời anh, đứng ngẩn người ở đó, chăn rơi xuống đất khi anh rút tay lại.

Nhẹ nhàng như bay, lại cảm thấy rất nặng nề.

Thịnh Tư Hàng mặt đối mặt với cô, đôi mắt anh tối sầm, vẻ mặt lạnh lùng.

"Nói chuyện điều độ."

"Đừng lừa người."

Tần Vãn cũng là vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi lời nào là nói dối?"

"Chia tay không phải là từ anh nói trực tiếp với tôi sao?"

"Thịnh tổng."

Cô có khả năng nói hai từ mà Thịnh Tư Hàng bình thường đã chán nghe một cách mỉa mai và chói tai.

Rất xa cách và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Khi tôi nói dối, nó còn đặc sắc hơn thế này nhiều."

"Anh muốn xem sao?"

Cô vừa dứt lời, Thịnh Tư Hàng bước tới, theo sau là một người phụ nữ mà Tần Vãn không biết.

Tất nhiên, khuôn mặt đó không quen thuộc với cô, nhưng cô có thể nhận ra ánh mắt của người phụ nữ—đó là sự thù địch giữa những người phụ nữ với nhau.

Tần Vãn nhướng mày, hứng thú lại tăng lên.

Đàm Phúc Chi bối rối và lo lắng hỏi: "Tại sao các ngươi lại chia tay?"

Thịnh Tư Hàng sợ Tần Vãn lại nói nhảm và gây thêm rắc rối nên vội nói: "Không có."

"Cô ấy đang nổi điên."

"Cô ấy giận tôi."

Một nửa kịch bản bi kịch đã được dựng lên trong đầu Tần Vãn bị anh cắt ngang như vậy, vẻ mặt của cô nhất mất phản ứng.

Thịnh Tư Hàng nói dối đến mức không dám ngẩng đầu lên, vào lúc cô ngốc nghếch nhất thời, trên mặt không biết vì sao lại nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng anh lại không phát hiện ra.

Vài giây này đã lọt vào mắt của Đàm Phúc Chi.

Tần Vãn bên kia kịp phản ứng, vội vàng chuyển kịch bản.

"Liệu người vừa ném tôi ở cổng và không đem tôi vào có phải là anh không?"

"Tôi cùng anh giận dỗi? Tôi đến sớm như vậy để đợi anh sao?"

"Tôi chưa gặp bất kỳ người bạn nào trong số những người bạn này của anh và anh thậm chí còn không nói với tôi rằng có sự kiện này ..."

Cô dừng lại trong một vài giây, cảm thấy căng thẳng.

"Tôi không có thẻ, không thể vào câu lạc bộ."

"Anh nhìn thấy tôi, nhưng lại không để ý tới tôi."

"Tôi ngồi ở đại sảnh hơn một giờ, rốt cục nhìn các ngươi từng người một đi vào, thật giống như một trò hề."

Nói xong lời cuối cùng, cô giống như là triệt để buồn lòng.

Ai nghe xong cũng cảm thấy bất bình.

Lời thoại rất hay.

Đàm Phúc Chi kéo Thịnh Tư Hàng đến trước mặt mình, khuôn mặt thường ngày dịu dàng, trầm tĩnh của cô ấy trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn có một tia thất vọng trong mắt cô.

Chỉ một ánh mắt như vậy thôi cũng đủ khiến Thịnh Tư Hàng khó chịu.

"Thịnh Tư Hàng."

Cô hiếm khi gọi anh bằng tên đầy đủ.

"Cậu không thể bắt nạt Tần Vãn như thế này."

Thịnh Tư Hàng không thể chịu đựng được cô ấy như thế này.

Anh sẽ thừa nhận sai lầm của mình vô điều kiện.

Mỗi lần đều như vậy.

Chỉ cần đôi mắt của Đàm Phúc Chi ngần ngại và lông mày nhăn nhó, biểu lộ sự thất vọng đối với anh,

Anh sẵn sàng thay đổi mọi thứ và làm bất cứ điều gì.

Đây có lẽ là điểm yếu của anh.

Thịnh Tư Hàng che giấu cảm xúc trong mắt, khóe miệng cong lên, như thể đang tự giễu chính mình, anh nhìn Đàm Phúc Chi, nhưng lời nói dành cho Tần Vãn: "Là lỗi của anh."

"Đi thay quần áo đi."

Tần Vạn lời còn chưa nói xong: "Em không biết cưỡi ngựa."

Thịnh Tư Hàng bình tĩnh nói: "Lên ngựa của anh."

Tần Vãn gật đầu, biểu cảm trên khuôn mặt sống động: "Em sợ."

Thịnh Tư Hàng thấy mánh khóe đáp trả, "Vậy thì đừng cưỡi, xem anh cưỡi."

Sau vài lời vô nghĩa, những người khác thay quần áo và đi ra.

Các thiếu gia đều bị Tần Vãn làm mờ mắt.

Trong số đó, có hai người phản ứng mạnh nhất đã đi tới, hỏi Tống Bội Thư: "Đây là ai?"

Tống Bội Thư nhìn hai người còn đang tranh cãi, lạnh lùng nói: "Bạn gái của Thịnh Tư Hàng."

Ban đầu cô không tin lắm, vì cô có thể nhìn ra tình cảm của Thịnh Tư Hàng dành cho Đàm Phúc Chi, nhưng cô cũng bối rối khi chuyện vừa xảy ra, đó là một cặp đôi trẻ tuổi đang tán tỉnh nhau.

Nhưng có một điều cô rất rõ ràng, cô không thích Tần Vãn cho lắm.

Khó tránh sẽ có tiếng ồn do đám đông, Thịnh Tư Hàng nhận ra vừa rồi mình ngây thơ đến mức nào, lẩm bẩm một tiếng, kéo Tần Vãn vào phòng thay đồ.

Đàm Phúc Chi và Tống Bội Thư chưa thay quần áo, tự nhiên cũng đi theo.

Một tình huống khá khó hiểu, nhưng đã khiến Tần Vãn hoàn toàn xâm nhập vào nhóm này, trở thành "bạn gái" được một số người xung quanh Thịnh Tư Hàng biết đến.

Nhưng thực tế thì cô lại không phải là người yêu của anh.

Làm sao để kết thúc câu chuyện này?

Chỉ có trời biết.

//

Ba người phụ nữ sau khi cùng nhau thay quần áo đi ra, thân hình đều rất đẹp, Tần Vãn có vẻ cao hơn, vừa đi vừa đeo thắt lưng trên áo ghi lê.

Đàm Phúc Chi và Tống Bội Thư đi phía trước.

Thịnh Tư Hàng quỳ xuống giúp Tần Vãn buộc dây giày, khi cổ tay xoay tròn, những viên kim cương trên đồng hồ cổ tay anh lấp lánh.

Nhiệt độ trong phòng quá lạnh.

Anh ta cảm thấy cơ thể của mình đã tê cứng, hoặc có thể là trái tim của anh đã tê dại.

Đàm Phúc Chi đã không ở đây nửa năm rồi.

Con ngựa mà cô thường cưỡi trong thời gian đó đã được người khác mua đi, cô theo người huấn luyện để tìm ngựa trong nhà kho.

Cô đã vào trong quá lâu, Thịnh Tư Hàng không thể nào nhịn được, đi vào tìm cô.

Tần Vãn không muốn ở lại với người phụ nữ khác, vì vậy cô đã đi theo anh.

Đàm Phúc Chi đứng trước một con ngựa trắng, bộ lông của con ngựa rất đẹp dù ánh sáng trong nhà không tốt nhưng vẫn có thể nhìn thấy bộ lông óng ả và mượt mà của nó.

Đôi mắt nó sáng và đầy khí thế.

Đàm Phúc Chi liếc nhìn nó thích thú, nhưng nó vẫn không phản ứng, nhai vài nhánh cỏ khô, hơi thở ra khỏi mũi đặc quánh.

Huấn luyện viên thuyết phục: "Thực xin lỗi, đây là ngựa mới, chúng tôi còn chưa hoàn toàn thuần dưỡng, quý khách có thể vào bên trong để xem, còn có một số con ngựa rất hiền và đẹp."

Thịnh Tư Hàng lặng lẽ bước tới và tiến lại gần hàng rào trong khi Đàm Phúc Chi nhìn con ngựa với ánh mắt vui sướиɠ.

"Tên của nó là gì?"

Huấn luyện viên nói thật: "Còn chưa quyết định, nó là một con ngựa dữ, huấn luyện viên của nó còn chưa tới, trong vài ngày qua chúng tôi chỉ cho nó ăn thôi."

"Vậy trước đây nó gọi là gì?"

"Nó tên là Bạch Cầm."

Thịnh Tư Hàng gật đầu, vuốt ve má con ngựa và nhìn vào mắt nó.

Bình tĩnh và nghiêm túc.

Thịnh Tư Hàng có khí chất mạnh mẽ, khiến người ta dễ dàng cảm thấy rằng anh có thể hoàn thành bất cứ việc gì.

Nhưng anh chưa kịp nói thì con ngựa đã lắc đầu hất tay anh ra.

Vó ngựa thậm chí có chút không kiên nhẫn giẫm trên mặt đất.

Một chút tức giận hiện lên trong đôi mắt màu nâu của nó.

Người huấn luyện vội vàng kéo Thịnh Tư Hàng và Đàm Phúc Chi đi, ngay khi anh ta định lao xuống để kiềm chế con ngựa sắp mất kiểm soát, lại một bóng người phụ nữ khác đang tiến đến.

Huấn luyện viên cau mày, vừa định hét lên bảo cô lùi lại thì cô đưa tay chạm vào đầu Bạch Cầm.

Người phụ nữ không biết đã nói gì với Bạch Cầm luôn thở hồng hộc sau đó cúi đầu im lặng.

Nó cũng rướn cổ để tay người phụ nữ chạm vào cổ nó.

Huấn luyện viên: "..."

Tần Vãn quay lưng về phía đám người, trong mắt hiện lên một tia ý cười, thanh âm trầm thấp, nhỏ giọng thì thầm: "Tất cả đã lớn như vậy, trở nên xinh đẹp hơn."