Tước Đăng Tiên

Chương 59

Wattpad: lananh2583

‐-------------------------------------

Lưu Già nhẹ bước tới, ngẩng đầu gọi bệ hạ.

Ma quân hừ hừ một tiếng, tựa hồ nghe thấy được, nhưng sau đó y lại vùi đầu vào lớp lông thật dày của mình.

Lưu Già cười khẽ, ngồi xổm nhìn y hồi lâu, nếu không phải có chút bất kính, nàng thật muốn đưa tay lên sờ cái đầu xù xù của tiểu ma quân.

Cảm giác nhất định không tồi.

Ánh trăng như nước từ trong mây trút xuống, tựa một tấm lụa mỏng phủ lên ma cung.

Lãnh thổ yêu giới rất rộng lớn, đại bộ phận yêu ma lại không có đầu óc, khi không có gì làm thì chỉ biết đánh nhau, bất quá cũng không có ai dám đi thỉnh giáo ma quân.

Kết quả là sinh hoạt của ma quân ngày càng nhàm chán, hơn nữa mấy ngày nay tiệc rượu cũng vơi đi dần, ma quân nghĩ tới nghĩ lui, muốn làm phong phú thêm cuộc sống nhàm chán của mình.

Một ngày nọ, Lưu Già từ bên ngoài ma cung đi vào liền thấy ma quân đang ở hoa viên nhỏ, y cầm xẻng trong tay, hì hục đào một cái hố, lát sau lại đổ nửa xô nước xuống.

Lưu Già không hiểu gì, nàng tiến lên, tò mò hỏi: "Bệ hạ, người làm gì vậy?"

Ma quân ngẩng đầu nhìn nàng, thuận miệng đáp: "Trồng nho."

Lưu Già: "..."

Nàng lại hỏi: "Người trồng nho làm gì?"

Ma quân vẻ đương nhiên đáp: "Ăn a."

Sau đó y liếc nhìn Lưu Già một cái, tựa như muốn hỏi sao lại nói một câu ngu xuẩn như vậy.

Lưu Già: "..."

Yêu giới cũng không phải không có nho, tại sao ma quân lại phải tự mình trồng nha?

Sở thích của bệ hạ thật đặc biệt.

Vài ngày sau, hạt nho do ma quân gieo đã nảy mầm, mọc xuyên qua lòng đất, nhú lên cây con xanh tốt, lại bởi vì thiếu ánh nắng nên có vẻ hơi uể oải. Nghĩ nghĩ, ma quân liền nhổ ra một cái lông đuôi, cắm bên cạnh mầm nho, cho nó đảm đương nhiệm vụ của mặt trời.

Lại qua mấy ngày, y đến nhìn một cái, mầm nho đã sớm bị lông đuôi thiêu chết rồi.

Ma quân ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm nhìn cây nho khô héo hồi lâu, đưa tay ra chọc chọc hai cái, mầm cây vô lực ngã xuống đất, y lắc đầu, có vẻ cứu không nổi nó rồi.

Ma quân rút cái lông đuôi đang cắm trên mặt đất ra, cái lông kia vẫn đang cháy, nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sức nóng của nó. Y quăng cái lông đuôi trong tay lên không trung, ngọn lửa vụt tắt, vẻ mặt y âm trầm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc lại trồng thêm một cây nho.

Lưu Già ôm đàn đi tới, ở phía sau nhìn ma quân hồi lâu. Các ma quân khác khi xuất thế luôn trải qua một đoạn thời gian chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©, đem tất cả phồn hoa thế gian hưởng thụ một lần sau đó mới bắt đầu tu tâm dưỡng tính, nhưng vị tiểu ma quân này không giống bọn họ, ngoài rượu ra, y dường như chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì.

Ngày thứ hai sau khi bệ hạ trở về, bọn họ chuẩn bị yến tiệc chào mừng y, lại vì y gọi tới hơn mười yêu tộc nữ tử, người nào người nấy xinh đẹp như hoa như ngọc, hoa dung nguyệt mạo. Bệ hạ lười biếng liếc mắt qua, sau đó làm lơ tất cả, ôm lấy vò rượu trên bàn, uống đến mơ mơ màng màng.

Một số yêu ma không có đầu óc vẫn ngồi ở phía dưới, ồn ào hét lên: "Bệ hạ uy vũ, bệ hạ uy vũ."

Yến tiệc ngày tiếp theo, suy xét đến khả năng tính hướng của ma quân không giống như họ nghĩ trước đây, vì thế liền tìm tới một đám tuấn mỹ nam tử. Kết quả mấy người này vừa ngồi xuống cạnh ma quân, sắc mặt y đại biến, suýt chút phun rượu ra ngoài.

Nhìn thấy một màn này, yêu ma bên dưới không hẹn mà cùng thầm suy đoán, ma quân chắc không phải là…không được đi?

Ý niệm này vừa hiện ra, bọn chúng đều sôi nổi cúi đầu lập tức ngẫm lại. Ma quân khí vũ hiên ngang, khí phách bá đạo, uy phục tứ hải, làm sao có thể không được!

- ---------------------------------------------

Sắc trời còn chưa sáng hẳn, ánh nắng bị tầng mây dày che khuất, ngay cả bóng đổ trên mặt đất cũng không rõ ràng lắm, ma chủ chống cằm nhìn cây nho khô héo trên mặt đất, ánh mắt thất thần, không biết là đang nghĩ cái gì.

Lưu Già suy nghĩ một chút, sau đó nói với y: "Bệ hạ nếu như cảm thấy nhàm chán, kỳ thật có thể đi nhân gian nhìn một chút."

Nhân gian hiện tại đang là mùa xuân, mùa này nhất định sẽ có rất nhiều chuyện thú vị, phần lớn kiếp số của ma quân là ở nhân gian, có lẽ y có chuyện gì đến nay vẫn không thể quên được.

Ma quân ngẩng đầu nhìn Lưu Già, sau đó lại cúi đầu, tựa hồ đối với đề nghị của nàng vẫn không hứng thú như cũ.

Y từ trong đất rút ra mầm cây nho nhỏ, nắm trong lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn một hồi, sau đó tùy ý hỏi: "Những người khác đâu?"

Lưu Già do dự một chút mới trả lời: "Hẳn là đang đánh nhau đi."

Ma quân híp mắt, trong mắt thêm vài phần hứng thú, hỏi: "Đánh ở đâu?"

Lưu Già không biết tại sao ma quân lại hỏi vấn đề này, vì vậy chỉ đành trả lời: "Hẳn là ở Lạc Hà Lâm phía đông hồ Tình Tuyết đi..."

Ma quân cuối cùng cũng có biểu tình khác, y thả cây nho xuống, phủi phủi tay từ dưới đất đứng lên, mái tóc dài trút lên y bạch y như tuyết, đai lưng siết chặt vòng eo thon chắc, viền áo thêu hoa văn sẫm màu, trong bóng tối nhìn không rõ lắm.

Dung mạo vị ma quân này so với những người trước đẹp hơn rất nhiều, trên người y luôn có một cỗ khí tức đặc biệt thanh tao. Nhiều lúc Lưu Già cảm thấy y không giống người ở yêu giới, mà giống người trên thiên giới hơn.

Ma quân đi ra ngoài, Lưu Già thuận miệng hỏi: "Bệ hạ là muốn đi nhìn một chút sao?"

"Là đi đánh nhau."

Lưu Già gật đầu, y đến Lạc Hà Lâm đánh nhau cũng không tồi, so với ngồi ở hoa viên trồng nho càng phù hợp với hình tượng ma chủ.

Thế mà, ma quân mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay người nói với nàng: "Đúng rồi, ngươi giúp ta tìm thêm ít hạt nho đi."

Lưu Già: "..."

Bệ hạ thật sự rất thích trồng nho, cũng không biết từ đâu mà có cái sở thích như vậy, Lưu Già ôm đàn lắc đầu thở dài, dù sao đây cũng là việc đầu tiên ma quân giao cho nàng, nàng nhất định phải làm cho thật tốt a.