Tước Đăng Tiên

Chương 49

Mộng Xu theo sát phía sau, hắn vừa xuất hiện liền nghe một câu như vậy, lập tức sửng sốt. Hắn còn tưởng rằng, tiểu tiên quân kia sau hiện nguyên hình nhất định sẽ trở về yêu giới, sao đột nhiên lại nhảy Đăng Tiên Đài??

Hắn nhìn trân trân chỉ tay về phía tiên đài: "Y...Y thật sự nhảy xuống?"

Tư Tuyền gật đầu.

Phong Uyên nghe xong lời này, trên mặt cũng không có biểu tình gì đặc biệt, phảng phất chỉ như nghe nói Mộng Xu đánh bài thua, hoặc là nghe Kiếm Ngô nói mình rèn được một thanh kiếm mới.

Tiểu tiên quân kia lười biếng, nghiện rượu, gian xảo, y hôm nay nhảy xuống tiên đài, thần hồn vốn không toàn vẹn, nói không chừng đã hồn phi phách tán, từ nay về sau trên thiên giới sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, điều đó cũng không có gì không tốt.

Phải vậy không?

Thật vậy chăng?

Ánh nắng đột nhiên trở nên ảm đảm, cuồng phong nổi lên bốn phía, nước sông Thiên Hà uốn khúc, chảy trong thế gian nhiều năm rồi lại quay trở về hồ Thái Huyền, cứ vậy vòng đi vòng lại, kéo dài đến vô tận.

Thanh niên hắc sắc trường bào trong Cửu U giới, ánh mắt trách cứ cùng thương hại lần nữa hiện ra trước mắt Phong Uyên, vết thương trên ngực hắn tựa như một lần nữa bị xé rách, trong mắt tràn ngập tia máu.

Hắn ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy con chim nhỏ mập mạp trong mộng không biết từ lúc nào lại xuất hiện trước mặt, hắn giơ tay muốn nó đậu vào, nhưng chim nhỏ lại nghiêng đầu nhìn hắn kêu một tiếng, sau đó vỗ cánh và lao xuống Đăng Tiên Đài.

Phong Uyên hô hấp trong nháy mắt ngừng lại, tim cũng ngừng đập. Hắn nhìn Đăng Tiên Đài trước mặt, dưới đài hàng vạn năm thần quang hóa thành vô số mộng câu, mang theo tia sét xuyên qua tầng mây vô tận.

Chuyện gì xảy ra với tiểu yêu thú ở dưới đó? Có phải y đang kêu đau? Y sẽ khóc sao?

Y có hay không.....kêu hắn điện hạ?

Trong tay Phong Uyên lóe lên một đạo ngân quang, chính là Côn Ngô thần kiếm, hắn từng cầm thanh kiếm này quét ngang thiên địa tà vật, cũng từng dùng thanh kiếm này phong ấn Thiên Ma.

Mộng Xu kinh ngạc nhìn hắn cầm kiếm bước lên tiên đài, ở phía sau hét lớn: "Phong Uyên, ngươi muốn làm gì?"

Côn Ngô kiếm so với mộng câu vạn năm ở Đăng Tiên Đài quả thực chiếm ưu thế hơn, nhưng hắn tâm ma vừa hết, chỉ cần bất cẩn một chút, chính hắn cũng rơi vào kết cục thân vẫn kia.

Phong Uyên kỳ thực cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng khi hắn nghĩ đến tiểu yêu thú giờ đây đang chịu đựng mộng câu cắn xé, có lẽ y sắp tiêu tán giữa thiên địa mênh mông, hắn liền cảm thấy mình nên phạt y thật nặng.

Y hồ nháo như vậy, hắn nên kéo y ra từ Đăng Tiên Đài.

Sau đó, lại chậm rãi giáo huấn y.

Gió dần mạnh hơn, vài đóa hoa ưu đàm quay cuồng trong không trung, đợi lúc gió ngừng liền rơi xuống sông Thiên Hà, trôi theo sóng nước, trở về hồ Thái Huyền, đáy hồ vang lên vài tiếng Phạn âm, thanh âm trong trẻo, quanh quẩn hồi lâu mới tiêu tan.

Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Mộng Xu, Phong Uyên nhảy xuống Đăng Tiên Đài.

- --------------------------------------------------

Dưới Đăng Tiên Đài, mây mù cuồn cuộn như ngọn lửa không bao giờ tắt, lôi quang ngân sắc cùng tử sắc đan xen, ầm ầm vang vọng.

Hắc y thượng thần đứng giữa mây mù cùng lôi quang, mái tóc đen tung bay trong gió, hắn đưa tay dựng lên một kết giới, tinh quang lập lòe, một chút lưu quang rơi xuống, ánh lên khuôn mặt tái nhợt. Mộng câu từ trong mây mù lao tới, không tiếng động hướng về phía Phong Uyên. Côn Ngô thần kiếm tỏa ra thần quang nhàn nhạt, kiếm khí lạnh thấu xương va chạm với mộng câu, bốn phía lập tức ầm ầm lôi quang, tia lửa như sao băng rơi xuống, hòa vào màn mây mù dày đặc.

Ngày càng nhiều mộng câu lao ra, mộng câu trong mây mù như những bóng ma, cố gắng lấy đi ký ức trong đầu Phong Uyên, hắn thả Côn Ngô kiếm trong tay, Côn Ngô kiếm lập tức hóa thành hàng chục thanh kiếm sắc nhọn, cùng mộng câu giao triền.

Mộng câu mang theo gió lạnh từ bốn phương tám hướng kéo đến không ngừng, bóng kiếm trắng như tuyết tựa rắn bạc uốn lượn trong tia chớp, chiến đấu không ngừng. Phong Uyên một tay chống đỡ kết giới, lệ khí của mộng câu xuyên qua kết giới đâm lên người hắn. Vốn từng là người đứng đầu thiên địa, hiện giờ cũng có chút chật vật.

Bóng kiếm xếp thành trận pháp, mộng câu mấy vạn năm trong tiên đài bị vây khốn bên trong, cuồng phong như đao, trường bào bay phấp phới, hàng chục thanh Côn Ngô kiếm hợp nhất thành một thanh cự kiếm, đem mộng câu đánh nát thành vô số bạch quang. Mộng câu lần lượt tan thành cát bụi.

Phong Uyên cầm theo kiếm, tìm khắp Đăng Tiên Đài.

Hắn không tìm thấy y.

Ngay cả một sợi thần hồn cũng tìm không thấy.

Y đã không còn nữa.

Hắn không thể không chấp nhận sự thật này.

Cuối cùng, ở trong một góc nhỏ mây mù, hắn bắt được một mảnh nho nhỏ mây bay. Đám mây này phản chiếu hình dáng của tiểu yêu thú, còn mang theo một tia ký ức của y. Đó là một ngày hè nắng chói chang, dưới tán ngô đồng xanh mướt, y ghé vào ngực hắn, thân thiết gọi hắn. Phong Uyên đem mảnh mây trôi áp vào tai, liền nghe y nhỏ giọng gọi: "Điện hạ..."

Giọng nói nhỏ nhẹ lại ngọt ngào như thể y đang ngậm một ngụm nước đường mà làm nững với hắn, lại cũng như lúc y hấp hối, gọi hắn một tiếng cuối cùng.

Tâm thần Phong Uyên chấn động, khoảnh khắc tiếp theo, đám mây nho nhỏ trong tay tan biến thành vô số mảnh vụn.

Đây là mảnh ký ức cuối cùng mà y để lại, hắn rốt cuộc cũng không giữ được.

Hắn vẫn không biết vì sao y lại gọi hắn như vậy.

Hắn vẫn không nhớ ra y.

Nhưng hắn biết, hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy y nữa.

Phong Uyên ngẩng lên nhìn bầu trời có chút mơ hồ trên đỉnh đầu, sau một khắc, Côn Ngô kiếm kiếm quang đại thịnh, giống như một đạo bạch quang chói mắt, lại như như cầu vồng rực rỡ, xé rách tầng mây trước mặt, trong nháy mắt, Đăng Tiên Đài mênh mông mây khói như biển lớn bị tách thành hai nửa, những con sóng khổng lồ cuồn cuộn hai bên, con đường phía trước rộng mênh mang, quay đầu lại, thế mà chẳng thấy đường về.

Phong Uyên từ Đăng Tiên Đài đi ra, hắc sắc trường bào thấm đẫm máu, Côn Ngô kiếm chỉ còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Hắn bị thương rất nặng, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.

Tư Quyền không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại Mộng Xu đứng đó, cứ vậy ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Phong Uyên, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Phong Uyên quay đầu nhìn về phía Đăng Tiên Đài, một lúc sau, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia bi thảm đến mức không nói nên lời, hắn nhìn Mộng Xu: "Ngươi nói đúng, duyên phận của ta, quả nhiên nông cạn.”

Mộng Xu do dự một chút, thận trọng hỏi hắn: "Là... Tinh Như tiên quân sao?

"

Phong Uyên không nói gì, Mộng Xu liền biết hắn đây là thừa nhận.

Hoa ưu đàm đã chìm trong nước từ lâu, nước sông Thiên Hà từ từ chảy xuôi, Phong Uyên ngửa đầu nhìn trời, dương hoa như tuyết tựa hồ vĩnh viễn không ngừng rơi.

Trước kia hắn không biết tình yêu là gì, chờ khi hắn xuất hiện tâm tư ấy, Tinh Như của hắn đã nhảy xuống Đăng Tiên Đài rồi.

Duyên phận này quả thực nông cạn.

"Kia....." Mộng Xu lại hỏi: "Tập Cốc lại là chuyện như nào?"

Bây giờ Phong Uyên nghĩ lại, trong Vô Tình Hải, tia thần hồn kia quay đầu nhìn lại lần cuối, có lẽ cũng không phải nhìn Tập Cốc.

Hắn nhàn nhạt nói: “Đưa về Vô Tình Hải đi.”