Tước Đăng Tiên

Chương 47

Lúc đó y đã nghĩ rằng phần đời còn lại của mình sẽ trôi qua như thế.

Nhưng cuối cùng y không giữ được hắn.

"A——————"

Vô số mộng câu từ dưới đài vươn ra xé nát linh hồn Tinh Như, đau đớn cũng không phải là không thể chịu đựng được, y đã từng trải qua trừng phạt càng thống khổ hơn, nhưng y cảm nhận được rõ ràng, ký ức trong đầu cũng bị mộng câu xé thành từng mảnh nhỏ, dần tiêu tán.

Sau khi mất con mắt của Cơ Hoài Chu ở Vô Tình Hải, y cho rằng mình không còn gì để mất nữa.

Hóa ra bây giờ như vậy mới thật sự là không còn gì.

Y thậm chí còn không thể giữ được một chút ký ức nhỏ nhoi này.

Điện hạ của ta, điện hạ của ta a…

Máu thịt toàn thân bị mộng câu nghiền nát, gân cốt đứt đoạn, y lớn tiếng kêu lên, thanh âm kia thê lương đến cực điểm, mộng câu đánh tan ký ức cuối cùng, trong mắt y chỉ còn lại sự trống rỗng, nước mắt như đã cạn khô.

Tinh Như chớp chớp mắt, đột nhiên từ trong mắt y kéo ra vô số bóng dáng, tất cả đều là của điện hạ, y vươn tay, muốn ôm lấy hắn, nhưng chạm tới chỉ là một mảnh hư vô.

Tinh Như bất lực nhìn từng bóng hình lần lượt vỡ tan trước mặt mình.

Y cái gì cũng không có.

Y mở to cặp mắt trống rỗng, chút ánh sáng còn sót lại dần dần tiêu tan.

Y nhắm mắt lại, thần quang ngưng tụ mấy vạn năm trong tiên đài nhanh chóng nuốt chửng hết thảy ký ức.

Từ nay, y không bao giờ nhớ rõ hắn nữa.

Thiên địa một mảnh vắng lặng, thật lâu sau, tiếng gió lại vang lên, cây liễu bên bờ sông Thiên Hà đung đưa trong gió, hoa ưu đàm từ Tử Vi cung một đường trôi nổi đến cuối Ngân Hà, một vài đóa dương hoa bay cao hơn, bay đến tận Đăng Tiên Đài, rồi lại rơi xuống.

Gió nhẹ ấm áp, tinh không vạn lí, quả thực là một ngày tốt lành.

Tinh Như đã chết vào một ngày tốt lành như vậy.

Cả đời dài đằng đẵng, cứ vậy kết thúc.

Thế gian này sinh sinh tử tử, duyên khởi duyên diệt, bất quá cũng chỉ vậy thôi.

- ------------------------------------------------

Trên Cửu Trọng Thiên, hoa ở Thiên Đào Viên bay khắp trời, bay lên rơi xuống theo gió, giống như tuyết hồng dày đặc, Trọng Minh điểu sải cánh trường minh, trăm ngàn bạch hạc đồng loạt vỗ cánh, vị thượng thần trong Vong Ưu cung vẫn chưa tỉnh lại.

Yêu giới, phượng hoàng đỏ thấp thoáng như ẩn như hiện, mỗi nơi bị lông đuôi nó lướt qua đều cháy lên nghiệp hỏa, sau đó tản ra một trời đầy tinh quang, ào ạt rơi xuống, giống như một trận hỏa vũ bất tận. Ngàn dặm yêu giới như tấm thảm đen, dung nham theo lưng núi chậm rãi chảy xuống, quan tài trên hồ Tình Tuyết oanh một tiếng, nổ tung.

Đột nhiên, hàng vạn ma tộc quỳ xuống, đồng thanh hô lên:

"Cung nghênh ngô chủ trở về—"

"Cung nghênh ngô chủ trở về—"

"Cung nghênh ngô chủ trở về—"

- -------------------------------------------------

Trong mộng, Phong Uyên đứng sau một hồ nước ấm áp, mấy đóa hoa rơi, trôi nổi trên mặt nước, gợn sóng lăn tăn, sương khói lượn lờ.

Trên bờ đá cuội màu trắng tràn ngập ánh nắng ấm áp, Phong Uyên ngồi xuống ghế, ánh mắt có chút mê mang, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, lại nhất thời không nghĩ ra mình đang tìm cái gì.

Phong Uyên ngồi như vậy rất lâu, cho đến khi một cái đầu tròn tròn nhỏ nhỏ đột nhiên từ phía sau tảng đá thò ra, hắn liền cảm thấy đáy lòng trống rỗng cuối cùng cũng viên mãn.

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen, nó nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, Phong Uyên không hiểu sao lại nhìn ra trong mắt con chim nhỏ tròn vo này mang theo chút chột dạ.

Hắn một tay chống cằm, nhìn chằm chằm nó một hồi, thật lâu thật lâu sau, cuối cùng con chim mập mạp cũng từ sau tảng đá nhảy ra, cái bụng trắng nõn, đuôi và lưng phủ một lớp lông tơ mỏng màu hồng, trên đầu nó còn điểm một chấm chu sa đỏ tươi. Có lẽ bởi vì đang là mùa đông, lông tơ trên người của nó càng thêm mềm mại, nhìn qua như một quả bóng biết đi.

Nó đi tới bên ghế, ngẩng đầu nhìn Phong Uyên kêu hai tiếng, thấy Phong Uyên không để ý tới nó, liền ra sức đập cánh, nhảy dựng lên.

Nhưng nó còn chưa biết bay, mỗi lần chỉ có thể nhảy cao hai ba tấc.

Phong Uyên nhìn nó một hồi cũng không giúp đỡ, con chim béo múp mệt mỏi nằm phịch xuống, ngực nhỏ kịch liệt phập phồng. Nó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phong Uyên, ánh mắt như bắn ra tia lửa, muốn vèo vèo lao đến thiêu ra vài cái lỗ trên người hắn.

Thấy Phong Uyên vẫn không thèm để ý tới mình, con chim nhỏ tức giận cúi đầu xuống, dùng sức cào cào móng vuốt lên mặt đất. Phong Uyên khóe môi không tự chủ được mà kéo lên, cúi xuống vươn tay ra, con chim mập mạp vừa rồi còn ủ rũ cụp đuôi, mắt lập tức xoát một cái sáng bừng lên. Nó cứ vậy nhảy trong lòng bàn tay Phong Uyên, dọc theo cánh tay trèo lên vai hắn rồi dùng cái đầu nhỏ bông bông của mình trìu mến dụi dụi vào má Phong Uyên.

Phong Uyên không nhớ là mình đã từng nuôi chim, nhưng lại cảm thấy một màn này rất quen thuộc.

Hắn đưa tay lên gãi cằm nó, như thể đã làm điều này hàng ngàn vạn lần trước kia, con chim nhỏ béo đô đô thoải mái đến mức cả người run lên, cái đầu nhỏ cọ cọ không ngừng.

Phong Uyên im lặng mỉm cười, hắn nằm trên ghế, chim nhỏ đang nghịch mái tóc xõa xuống như thác nước của hắn, chơi thật lâu, vài sợi lông vướng vào móng vuốt nho nhỏ, nó hạ đầu xuống, cẩn thận tháo sợi tóc quấn quanh chân ra, thỉnh thoảng kéo Phong Uyên có chút đau, nhưng hắn không quan tâm, cứ nằm yên tùy ý nó quậy phá.