Tinh Như bàng hoàng rời khỏi Linh Tê cung. Thay vì đến Tử Vi cung, y quay trở lại Thiên Đào Viên trước đây của mình, đứng dưới gốc cây, nhìn lên bầu trời qua những tán lá non xanh.
Y không tin lời Tư Tuyền nói, nhưng trong bóng tối, dường như có người muốn đem mấy lời này đóng đinh vào đầu y. Những lời Tư Tuyền nói ở Linh Tê Cung không ngừng vang vọng bên tai, thanh âm như đến từ cõi hư vô, hết lần này đến lần khác vang vọng trong tâm trí, cho đến khi y không thể không tin, thanh âm ấy mới dừng lại.
Là điện hạ chọn quên y.
Điện hạ lại một lần nữa không cần y.
Tại sao lại như vậy? Y đã từng cho rằng hắn là bất đắc dĩ phải quên y, hắn không còn lựa chọn nào khác. Nhưng hôm nay, Tư Tuyền lại nói cho y biết, hắn thực sự có thể chọn nhớ, chỉ là hắn không cần y nữa.
Hắn không cần y nữa, nên mới ghét bỏ y xấu xí như vậy, nên mới luôn làm y thương tâm.
Nhưng điện hạ làm sao có thể nguyện ý quên y? Làm sao có thể như vậy được?
Điện hạ của ta a….
"A————"
Thanh âm thê lương, Tinh Như bi thương quỳ rạp xuống tàng cây, tiếng khóc hiện tại so với trăm năm trước ở Lan Tháp còn tuyệt vọng hơn gấp ngàn lần.
Khúc ca nơi chân trời đã dứt từ lâu, hạc trắng từ chín phương trời tung cánh bay qua đầu, miệng ngậm cành hoa, cánh hoa xuống như mưa, che kín con đường phía sau.
Nước mắt Tinh Như rơi như mưa, thấm ướt vạt áo, y cứ vậy khóc thật lâu, khóc cho đến khi giọng khàn đi, y ngã quỵ xuống đất. Ánh bình minh từ chân trời chiếu đến, Tinh Như không nhịn được cười một tiếng, tựa phát điên giống nhau. Hai tay y nắm chặt vạt áo trước ngực, thân thể co lại, cả người ngã trên mặt đất.
Thật lâu, thật lâu sau, Thiên Đào Viên lần nữa khôi phục lại yên tĩnh. Tinh Như nằm trên mặt đất, nhặt lấy mấy đóa hoa rơi, che mặt, giống như trở lại quan tài nơi y sinh ra. Giá như y có thể quay trở về ngày hôm đó, y sẽ không lại nhìn thấy hắn, vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận lấy phồn hoa thế gian, cũng vĩnh viễn không bao giờ đau thương nữa.
Nhưng sau tất cả, chung quy y vẫn luyến tiếc điện hạ.
Luyến tiếc một điện hạ tốt như vậy của y.
Ma khí xâm nhập vào thất khiếu Tinh Như chậm rãi tan đi, y nằm giữa một vườn hoa rơi, chậm rãi nhắm mắt.
Y không tin điện hạ sẽ chọn quên đi mình.
Y vĩnh viên không bao giờ tin điều đó.
Chỉ là bây giờ, điều đó cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn kỳ thật đã không còn là điện hạ của y, y sớm đã mất đi điện hạ rồi.
Hiện giờ y không cần hắn phải trở lại thành điện hạ của y, chỉ cần hắn có thể tỉnh là tốt rồi.
Nguyện cho hắn cao cao tại thượng, nguyện cho hắn thiên địa đồng sinh, nguyện cho hắn đời này không yêu không hận nữa.
Cho nên, nhân quả còn thiếu ở nhân gian kia, liền để y đếnchấm dứt đi.
Thiên Đào Viên bỗng nổi lên một trận cuồng phong, sóng hoa cuồn cuộn, cọng lông vũ còn sót lại duy nhất trên đầu Tinh Như rơi xuống, tiêu tán thành vô số bạch quang. Tinh Như mỉm cười, trong nháy mắt, nghiệp hỏa lại bùng cháy rực rỡ, toàn thân y bị ngọn lửa bao vây. Trong ngọn lửa cuồng nộ, Tinh Như dần biến trở lại nguyên hình. Lửa càng lúc càng lớn, theo gió mà lên, hoa đào nhảy múa trong biển lửa như trời cao đổ một trận huyết vũ. Giữa ngọn lửa hừng hực, La Sát điểu cất tiếng kêu vang trời, khắp người nó mọc lên lông tơ trắng mịn, lông tơ cứ vậy tăng trưởng, chỉ trong tích tắc, đôi cánh đã mọc đầy lông vũ đỏ rực, lông đuôi phía sau xòe ra, rực rỡ như liệt hỏa.
Y cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ trước kia.
Khi ngọn lửa tan đi, Tinh Như nhìn mình trong nước, nghiêng đầu, thấp thấp kêu lên một tiếng.
Không ai đáp lại.
Tinh Như tinh tế vuốt vuốt lông vũ trên người, như điện hạ đã từng làm vô số lần cho y.
Nếu bây giờ có thể gặp được hắn, y muốn hỏi một chút, y bây giờ...có đẹp không?
Nhưng hắn hiện tại không thể nhìn thấy y.
Tinh Như lần nữa trở về căn nhà ở Thiên Đào Viên, thay xiêm y mới, ngồi chải chuốt trước gương, như thể y đã trở lại thời điểm vô ưu vô lo, không biết thế sự trước kia.
- -------------------------------------------
Tinh Như đến Tử Vi cung. Phong Uyên vẫn chưa tỉnh lại, như thể hắn muốn ngủ đến thiên hoang địa lão, cứ vậy canh giữ nơi cung điện này.
Di hương trong tẩm cung đã tản đi hết, khổng tước trên bình phong nhìn thấy y đến, không biết vì sao lại xòe lông đuôi ra. Tinh Như không để ý nó, chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh Phong Uyên. Y cúi đầu, cứ vậy an tĩnh nhìn hắn hồi lâu rồi đưa tay ôn nhu vuốt ve gò má hắn. Sau đó y gỡ bức tranh trên màn chướng xuống, ngắm nghía hồi lâu, cười nói với Phong Uyên đang say ngủ: “Ta vẫn luôn không hiểu tại sao lông vũ của mình mãi không thể mọc ra, chỉ lưa thưa vài sợi ở đó, giống như người nói trước đây, thật xấu a."
Y dừng một chút, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta chợt nghĩ ra, là bởi vì sâu trong lòng ta vốn không muốn lớn lên. Ta cứ luôn nghĩ rằng chỉ cần lông vũ không mọc lên, ta vĩnh viễn sẽ còn nhỏ, cảm thấy chỉ cần như vậy, người liền có thể trở về."
Tinh Như cúi người hôn lên trán Phong Uyên, một đạo hồng quang lóe lên, y biến trở lại nguyên hình, nằm bên cạnh hắn, toàn thân bao phủ bởi lông vũ đỏ rực, khổng tước trên bình phong uể oải thu lại lông đuôi, nằm một góc.
Tinh Như khẽ thở dài: "Nhưng, người chính là không muốn trở lại, người không cần ta nữa."
Phong Uyên vẫn nằm ở nơi đó, cùng hắn trước kia không có gì khác nhau, nếu lúc này hắn mở mắt ra, chắc hẳn vẫn là bộ dạng lãnh đạm như cũ.
“Ta nợ người một con mắt, có lẽ nó không còn nữa rồi.” Tinh Như cúi xuống, đặt cái đầu nho nhỏ xuống l*иg ngực Phong Uyên, cọ cọ như đang làm nũng: “Bất quá, người cũng nợ ta một thứ, bây giờ người cho ta, chúng ta liền thanh toán xong."
Tinh Như dừng một chút, lại ngẩng đầu lên, dùng cái mỏ nhỏ nhắn mổ mổ cằm Phong Uyên. Y chậm rãi thu lại lông đuôi dài phía sau, cuộn người vào trong mái tóc đen mượt như nhung của hắn, tự quấn mình thành một cái bánh bao lớn, sau đó lại kiên nhẫn đem tóc hắn cùng lông trên người mình, từng chút một tách ra.
Y cứ vậy chơi rất lâu, mãi đến khi có chút mệt mỏi, lại từ mái tóc dài của chui ra, dùng cái đầu lông xù cọ cọ ngón tay hắn, sau đó dùng cả mình chim đè lên ngực Phong Uyên.
Giống như khi còn bé.
Tinh Như cúi đầu, kề sát bên tai hắn, nhẹ giọng thủ thỉ: "Cứ như vậy đi, điện hạ, ta cái gì cũng không cầu, cứ như vậy đi…"
Nước mắt như pha lê rơi xuống từ mắt y, một tiếng thở dài vang vọng trong Vong Ưu cung.
Thế gian bên ngoài vẫn như vậy, chỉ là trước cửa sổ, Đỗ Hành thảo có chút khô héo, mùi hương cũng mang theo vài phần khổ ý.
Cuộc đời thật dài này, như vậy bắt đầu, cũng như vậy kết thúc.
Mở mắt ra, nửa đời vui cười, nhắm mắt lại, nửa đời mộng tan.
Từ lúc vì Cơ Hoài Chu rơi cọng lông vũ đầu tiên trên Lan Tháp, đến trong Thiên Đào Viên rơi cọng lông vũ cuối cùng, thì ra y đã điên cuồng nhiều năm như vậy.
Đến hôm nay cũng nên kết thúc rồi.
Tinh Như xé toạc vạt áo trước ngực Phong Uyên, hôn lên đôi môi lạnh giá của hắn.
“Hôm nay để ta chính tay chấm dứt đoạn nhân duyên này đi.”