Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Chương 47:

----

Cẩm Nhiên thấy bà cụ Thẩm đang lúng túng, cô nói:

"Bà nội, con có đặt bẫy thú ở trên núi, để con đi xem có thu hoạch gì không. Con đồng ý với Đoàn Đoàn làm cho thằng bé món sở trường của bà là thịt thỏ hầm rồi."

Nói xong Cẩm Nhiên bỏ chạy ra ngoài, ba Thẩm vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bà cụ Thẩm không cho, nói ông ta phải tiếp khách.

Một hồi sau đám người ông cụ Thẩm mới trở về.

Đoàn Đoàn hơi mất hứng nhỏ giọng nói:

"Chị ơi, chị quên em rồi sao, trò lấy bẫy thú vui như vậy, sao chị không đưa em đi theo."

"Oẳng oẳng ~·" Mày cản tao làm gì, tao cảnh cáo mày nha, dám động vào lông tao, tao sẽ ra tay.

Cẩm Nhiên chạy lên trên núi, nhắm rừng sâu đi một đoạn, rồi cô bắt đầu đào hố, làm bẫy thú.

Mẹ viện trưởng có nói cho cô biết, nếu có bất kỳ lời nói dối nào, việc tiếp theo cần làm chắc chắn phải tạo ra kết thúc tốt đẹp, biến nó thành sự thật.

Sau khi làm xong, Cẩm Nhiên liền bước vào không gian, tìm một con thỏ nhỏ và gà rừng, vừa hay không gian của cô có người nuôi dưỡng những đồ ăn thôn quê này.

Cô bắt bọn nó ngụy trang thành dáng vẻ chết thảm sau khi trượt chân rơi xuống hố.

Ở trong không gian của cô, bây giờ cô thật sự là người có núi châu báu, cái gì cũng có thể lấy ra.

Nhìn thấy tất cả đều đã được sắp đặt hoàn hảo, Cẩm Nhiên không còn gánh nặng, cô vui vẻ đi về nhà.

Sau khi về đến nhà, bà cụ Thẩm nhìn thấy thu hoạch của Cẩm Nhiên, bà vui vẻ nói:

"Đúng là Ny Ny yêu của bà mà, thật là có phúc khí, những thứ này đều có thể lấy được từ bẫy săn."

Vương Thúy Phân cũng vui vẻ gật đầu.

Bác gái cả ghen tỵ bĩu môi, bà ta thấy, chính là ông trời bất công, có đôi khi chồng mình cũng đi săn nhưng không khoe khoang như vậy.

Còn nhà chú ba số cũng quá tốt, được làm việc ở thị trấn. Thật sự là ông trời không có mắt, chuyện tốt gì cũng đều cho nhà họ.

Bác gái hai cúi đầu làm việc, nhưng trong ánh mắt của bà ta đầy oán hận và không cam lòng.

Nhà chú ba quả thực là tốt số.

Sinh con đầu lòng đã sinh ra một đứa con trai mập mạp, lần thứ hai cũng lại sinh con trai, cho dù là sinh ra một đứa không có tiền đồ mẹ chồng cũng không chê.

Tại sao bà ta lại số khổ như vậy, sinh ra một đống con gái chết tiệt, có tác dụng gì đâu.

Bao giờ bà ta mới có con trai, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà bọn họ sẽ tuyệt hậu.

Tuy rằng ba chồng không nói gì nhưng chắc chắn là ông ấy đang trách.

Mỗi lần thấy ba chồng dùng ánh mắt hiền từ yêu thương nhìn Thẩm Thông và Thẩm Minh, ánh mắt đó tựa như con dao nhỏ đâm vào lòng bà ta.

Đều là do bà ta vô dụng.

Một cái phòng bếp nhỏ xíu nhưng cất giấu nhiều cảm xúc và suy nghĩ.

Cẩm Nhiên cũng không để ý.

Cẩm Nhiên đưa Tam Niếp và Đoàn Đoàn, còn có Đấu Kim cùng nhau ở ra sân chơi đùa.

Đã đến lúc ăn cơm, Thẩm Diễm Hồng vừa trở về, nhìn thấy trong nhà có rất nhiều khách tới thăm, cô ta có chút ngạc nhiên nhìn mọi người, những người này là ai vậy!

Đến khi cô ta nghe mẹ cô ta nói, đoàn người này tới nhà cảm cơm chú ba thím ba, còn cho họ hai vị trí công việc.

Trong nháy mắt, Thẩm Diễm Hồng đã bị sự ghen tức vây quanh.

Đây rõ ràng là vận may của mình, tại sao lại biến thành chú ba thím ba, kiếp trước không có chuyện thế này!

Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?

Lúc ăn cơm, suốt bữa cơm Thẩm Diễm Hồng đều im lặng cúi mặt, bà cụ Thẩm liếc nhìn cô ta vài lần.

Đoàn Đoàn nói với Cẩm Nhiên nói:

"Chị ơi, chị nói đúng, bà nội chị nấu siêu ngon."

Cẩm Nhiên tự hào trả lời:

"Đúng đó, sau này chị cũng muốn theo bà nội chị học nấu ăn, đợi chị thành tài, chị sẽ làm cho em ăn."

Đoàn Đoàn buồn bã nghĩ ngợi, nói:

"Chị ơi, chị tốt như vậy, hay là chị đừng cưới anh trai em, chị chờ em lớn lên đi, em cưới chị."

Mọi người nghe xong thì không nhịn được cười.

Hai đứa trẻ này thật sự là rất buồn cười.

"Oẳng oẳng ~~" Chẳng phải cả chó đây cũng phải gả theo sao? Không muốn đâu.

Cẩm Nhiên: ". . . ."

Có thể đừng thêm lời kịch được không.