----
Chúng tôi tình cờ gặp thằng bé ở chợ, thằng bé nói mình bị đi lạc, nhưng biết đường về, nếu như mọi người biết thì xem có thể báo cho người nhà hộ chúng tôi không?"
Người canh cổng vừa nhìn thì hoảng hốt, đây chẳng phải là cháu trai nhỏ nhà huyện trưởng Khúc sao, thằng bé đang đi dạo với bảo mẫu mà?
Sao lại ở đây?
Người canh cổng cũng là người có mắt nhìn, vội cười dáp:
"Tôi biết là con nhà ai, hay là mọi người chờ tôi một lát, tôi đi tìm người thân của đứa bé nhé?"
Vương Thúy Phân gật đầu đồng ý.
Đoàn Đoàn cũng chưa vội về nhà lắm, cứ muốn tô vẽ cho Cẩm Nhiên:
"Chị ơi, lát nữa về nhà em sẽ đưa bánh quy cho chị ăn, đưa cả truyện tranh cho chị đọc nữa, em bảo bà nội em là thịt kho tàu cho chị cũng được luôn, thịt kho tàu bà em làm là ngon nhất đó."
Cẩm Nhiên nghe mà cười ha ha, cứ nghe một hồi, một đứa bé biết báo đáp, đúng là đứa bé ngoan.
Thế nhưng cuối cùng Cẩm Nhiên vẫn không đồng ý:
"Em nói thịt kho tàu bà nội em làm là ngon nhất là vì em chưa ăn thịt kho bà nội chị làm thôi, thịt thỏ kho bà chị làm mới gọi là ngon nhất, cho thêm khoai tây vào thì ăn ngon liếʍ bát luôn."
Đoàn Đoàn trợn to hai mắt, cậu bé muốn phản bác, nhưng ông nội từng nói, chưa kiểm nghiệm thì không có quyền lên tiếng.
Cậu bé chưa được ăn thì không thể nào đánh giá được.
Vậy là Đoàn Đoàn nịnh hót nói:
"Chị ơi, vậy hôm nào em sang nhà chị, chị bảo bà nội làm thịt thỏ kho cho em ăn với."
Cẩm Nhiên vỗ ngực hào phóng đáp:
"Chuyện nhỏ, em cứ sang đi, đến khi đó chị lên núi bắt thỏ cho em."
Đoàn Đoàn vỗ tay sùng bái:
"Chị, chị còn biết bắt thú nữa à, chị đúng là tuyệt quá."
Cẩm Nhiên được khen ngợi cũng dần bị cám dỗ, đồng ý rất nhiều điều.
Đoàn Đoàn có hơi sầu não, cậu bé suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Em thì không có gì để tặng chị được cả, hay là chị à, em tặng anh trai em cho chị nhé, em nói được làm được."
Vương Thúy Phân không nghe tiếp nổi nữa, bà ngăn cản: "Hai đứa đừng có mà khoác lác nữa được không?"
Ngay khi Cẩm Nhiên và Đoàn Đoàn đang định giải thích cho mình thì cả nhà huyện trưởng đã tới, thì ra nhà họ đã biết chuyện cháu trai bị lạc, họ đang sốt ruột chia nhau đi tìm.
Một bà lão lớn tuổi với đôi mắt đỏ hoe ôm lấy Đoàn Đoàn trong lòng ba Thẩm, Đoàn Đoàn òa lên một tiểng rồi bật khóc, vùi vào trong lòng bà.
Ống kính tinh tường trong mắt Cẩm Nhiên nhận ra, Đoàn Đoàn chỉ đang gào lên chứ chẳng có giọt nước mắt nào.
Cẩm Nhiên: "..."
Cô đánh giá thấp thằng bé rồi, thì ra nó cũng giỏi diễn kịch đó.
Một người đàn ông trung niên cúi đầu cảm ơn với ba Thẩm và Vương Thúy Phân:
"Thật lòng vô cùng cảm ơn gia đình mọi người, nếu không có mọi người tôi cũng không dám nghĩ tới, có khi con trai tôi sẽ không thể về được mất. Tôi là ba của Đoàn Đoàn, tên là Khúc Khiếu Ân."
"Đúng vậy, thật là không biết phải cảm ơn mọi người thế nào nữa, mọi người có ơn cứu mạng, tôi là Vương Lệ, mẹ của Đoàn Đoàn, sau này nếu mọi người gặp chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi."
Đoàn Đoàn khóc xong, nghe ba mẹ nói thế thì cũng hào phóng nói:
"Con đã nghĩ ra cách đền ơn rồi, con sẽ tặng anh trai, vậy là được một công đôi việc."
Ba Khúc, mẹ Khúc:
"..." Con cũng biết tính ghê.
Ba Thẩm hơi không vui, đó không phải là trả ơn cứu mạng, mà là lấy oán báo ơn, dám đào củ cải trắng nhà họ.
Cẩm Nhiên: "?" Tình huống gì thế này?
Bà cụ Khúc rất nhiệt tình mà mời người nhà họ Thẩm về nhà uống trà.
Cuối cùng cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình của bà cụ Khúc, mọi người liền theo về nhà của bà.
Trước khi bước vào nhà, có một người phụ nữ mập mạp trắng trẻo hấp tấp chạy về phía họ, mồ hôi nhễ nhại hét lớn:
“Tôi nghe đã tìm được Đoàn Đoàn rồi sao?
Ôi trời ơi, không uổng tâm sức của tôi, nếu các người thật sự bị mất đứa bé, thì tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, cũng may ông trời còn có mắt.”
Bà cụ Khúc vô cùng tức giận nói: “Mau cút đi, từ giờ cô đừng bao giờ đặt chân đến nhà tôi nữa.”
Người phụ nữ mập mạp kia lộ ra ánh mắt hoảng sợ nói:
“Tôi chỉ là sơ suất một chút thôi, chẳng phải đã tìm được đứa trẻ rồi sao?
Hơn nữa Đoàn Đoàn chắc chắn không thể rời xa tôi đúng không? Mau nói đi Đoàn Đoàn.”