Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Chương 41:

----

Quả nhiên, mười phút sau, ba Thẩm đi khập khiễng ra từ khúc quẹo của khu vườn.

Rồi ông cười hì hì: "Ba thấy giờ ba tiến bộ hơn rồi, lần này tốn ít thời gian hơn mọi lần, đi thôi, đừng để muộn giờ."

Ba Thẩm cầm lấy cái giỏ rồi bước đi khập khiễng lại trở lại bình thường.

Cẩm Nhiên: "Ba, ba là thần linh của con!"

Ba Thẩm cuống quýt nói: "Đừng nói vậy, bây giờ không được nói chuyện thần với quỷ gì đó, hiểu chưa? Con cứ giữ sự vĩ đại của ba con trong lòng là được rồi."

Cẩm Nhiên sợ hãi bịt miệng, ngoan ngoãn gật đầu.

"Gâu." Người hốt phân, có phải cô định lén ra ngoài đi chơi không đưa tôi đi cùng không!

Cẩm Nhiên kiên nhẫn khuyên bảo: "Ngoan nào, ở nhà chơi một mình đi, lát nữa mẹ sẽ về, buổi tối mẹ dẫn con đi chơi nhé?"

"Gâu." Được rồi, nói thì phải giữ lời.

. . . .

Trên đường đi, Cẩm Nhiên không bị tụt lại phía sau chút nào, chắc chắn là nhờ có linh tuyền mà sức khỏe của cô đã có sự thay đổi.

"Ny Ny, con phải đi theo sát mẹ, trên chợ không an toàn đâu."

Cẩm Nhiên còn nhỏ không có nhân quyền, chỉ đành ngoan ngoãn vâng lời. Cô đi theo đằng sau Vương Thúy Phân, từ tốn bước đi dạo.

Trên chợ thật sự có rất nhiều người, có người chỉ đi dạo giống như cô, có người thì lại đang suy nghĩ xem liệu họ có thể dùng đồ đổi lấy đồ mình cần hay không.

Nhưng những thứ được trao đổi nhiều nhất vẫn là phiếu lương thực và phiếu vải.

Cẩm Nhiên hơi khó hiểu nhìn xung quanh, toàn là mấy củ khoai lang khoai tây, có một số đại diện của đội sản xuất bán các đặc sản của đại đội mình, cũng chẳng có gì ngoài mấy loại bún miến, tinh bột hay đậu phụ gì đó, có cả mấy cái bát làm bằng gỗ, bện vài chiếc mẹt và giỏ.

Đi dạo một vòng, chẳng có gì hay ho cả.

Vương Thúy Phân hỏi lại:

"Không giống như trong tưởng tượng đúng chứ?

Mẹ đã nói là con đừng đi mà, giờ tới rồi thấy chán lắm chứ gì? Thế này đi, mẹ đưa con tới chỗ bác Khâu, con qua đó chờ ba mẹ, nếu không lúc nào mẹ cũng phải để ý tới quan, chẳng mua được gì hết."

Cẩm Nhiên gật đầu đồng ý.

Cẩm Nhiên ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà bác Khâu đưa cho.

Bác Khâu cười ha ha hỏi: "Cháu gái nhỏ, cháu học hành thế nào?"

Cẩm Nhiên: "..." Cô lại có áp lực giao tiếp xã hội rồi.

Cẩm Nhiên: "Cũng được ạ, cháu vẫn đang cố gắng."

Bác Khâu là người thích nói chuyện, cứ nói lải nhải với Cẩm Nhiên, Cẩm Nhiên cũng sẵn lòng lắng nghe về những dấu mốc độc nhất trong thời đại này, say mê lắng nghe ông ấy nói.

"Chị ơi, chị có nước không?"

Cẩm Nhiên quay đầu lại thấy một em bé trắng trẻo mềm mại đang nhìn mình.

Cẩm Nhiên sững sờ ngây ra, đứa bé này ở đâu ra thế này?

Cô quay đầu lại nhìn bác Khâu, nhưng không biết ông bác nhà mình đi đâu mất rồi, Cẩm Nhiên muốn hỏi:

"Có phải bác từng luyện công không vậy, sao mới đó mà đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa rồi."

"Chị ơi? Chị có nước không vậy ạ? Đoàn Đoàn sắp chết khát rồi."

Lúc này Cẩm Nhiên mới hoàn hồn, cô lấy bình nước mà mình mang theo ra cho đứa bé uống nước, đến khi đứa bé uống no rồi, Cẩm Nhiên mới hỏi:

"Sao em lại đi một mình thế này, người nhà em đâu?"

Bé Đoàn có hơi mệt mỏi, dựa lên người Cẩm Nhiên, bé yếu ớt đáp:

"Em là Đoàn Đoàn, em bị đi lạc rồi, em ra ngoài theo chị bảo mẫu nhà em, nhưng em vừa quay đầu lại đã chẳng thấy chị ấy đâu nữa rồi."

"Vậy em biết nhà em ở đâu không?"

Đoàn Đoàn gật đầu: "Em biết, ở trên huyện ạ, em có thể dẫn chị đi."

Đúng lúc này, Vương Thúy Phân và ba Thẩm quay về, thấy trong lòng Cẩm Nhiên có một đứa bé thì kinh ngạc hỏi:

"Đây là con nhà ai đây, sao nó lại ở đây với con?"

Cẩm Nhiên kể lại chuyện, Vương Thúy phân nói: "Xem ra chúng ta phải đưa con họ về nhà thôi, phải nhanh lên thôi, nếu không nhà họ mà biết thì sẽ sốt ruột lắm."