Lựa Chọn Duy Nhất

Chương 2

Là một fan trung thành của Quan Tri Ý, bọn họ đương nhiên nắm rất rõ bối cảnh, gia đình của thần tượng.

Quan Tri Ý, biệt danh là tiểu ngũ, sinh ra trong nhà họ Quan nổi tiếng ở Đế Đô. Còn vì sao gọi là Tiểu Ngũ, là bởi vì nhà họ Quan có năm người con, cô ấy là người con thứ năm.

Cô ấy còn có một người anh ruột là Quan Nguyên Bạch, là con thứ ba trong những người con của nhà họ Quan.

Trên thế giới này những người trùng họ trùng cả tên có rất nhiều, rất có khả năng ở Đế Đô có một người khác cũng tên là Quan Nguyên Bạch. Tuy nhiên trong thành phố này mà nói "lão tam của nhà họ Quan", một biệt danh đặc biệt như vậy thì hình như không thể là một người khác được.

"Phạn Phạn? sao thế?"

Chu Phạn Phạn hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại lên: "Không có gì đâu, tí nữa nói chuyện với cậu, tớ gọi điện thoại cho bà nội đã."

"Ờ được. "

Chu Phạn Phạn đi ra khỏi kí túc xá, vốn dĩ là muốn lao ngay về nhà rồi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn quyết định nên gọi điện cho Triệu Đức Trân xác nhận một chút thì hơn.

Ở bên kia, Triệu Đức Trân nhìn thấy cuộc gọi đến có chút bất ngờ, sau khi bắt máy bà liền nói: "Nhóc con, còn dám cúp ngang điện thoại của bà!"

"Bà nội, vừa rồi bà nói là muốn giới thiệu cho con đối tượng xem mắt tên là Quan Nguyên Bạch phải không ạ?" Chu Phạn Phạn nói rất nhanh, nếu để ý nghe kỹ một chút còn thấy được trong giọng nói có chút run rẩy, kích động.

Triệu Đức Trân sững sờ một lúc, nói : "Đúng vậy"

"Là Quan Nguyên Bạch nào thế ạ?"

Triệu Đức Trân: "Chậc, còn Quan Nguyên Bạch nào nữa? Con biết nhà họ Quan mà, tháng trước không phải bà nội con dẫn con đi dự tiệc sao? Còn nhớ lúc đó con nói chuyện với một bà lão không? Đó chính là bà nội của Nguyên Bạch đó. Hai ngày trước, bà lại gặp bà ấy ở một cuộc họp thẩm định trang sức, trò chuyện vài câu thì mới biết bà ấy cũng đang tìm đối tượng xem mắt cho cháu trai của mình…”

Yến tiệc? Bà nội của Quan Nguyên Bạch?

Thực ra Chu Phạn Phạn chẳng còn nhớ gì cả.

Cô vốn dĩ không thích những buổi dự tiệc đó, mỗi lần đều là miễn cưỡng đi cùng Triệu Đức Trân, gặp những ai, nói những gì, cô thực chất chẳng để tâm.

Chu Phạm Phạm trong lòng chấn động, nhưng ra sức kìm chế: "Sao con trước nay chưa từng nghe nói, bà nội có quen với người của nhà họ Quan nhỉ?"

Nhà họ Quan là một gia tộc danh giá ở Đế Đô, mặc dù Chu Phạn Phạn lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng tài sản, sản nghiệp của nhà họ Chu vẫn còn kém xa so với nhà họ Quan nên trước giờ hai nhà chưa từng gặp mặt qua lại.

"Trước đây đúng là không biết nhau, cũng không liên quan đến làm ăn, cho nên khi Thôi lão thái thái nói muốn mai mối cho con với cháu trai của bà ấy, bà cũng rất bất ngờ. Nhưng mà, đây cũng là chuyện tốt mà. À cháu gái của nhà họ làm diễn viên, không phải là con cũng rất thích sao? Tên là gì ấy nhỉ, Tri Ý, Quan Tri Ý phải không nhỉ?"

"Dạ..."

"Nhưng đó không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là bà nội đã giúp con âm thầm điều tra rồi. Đứa trẻ Nguyên Bạch này thật sự là không tồi đâu, bà nội biết con bài xích việc xem mắt, nhưng..."

"Con không bài xích."

"...Hả?"

Chu Phạn Phạn chăm chú nhìn xa xăm về phía trước: "Đột nhiên con lại cảm thấy, cũng có thể không cần quá bài xích."

*****

Hai, ba năm gần đây việc xem mắt đối với cô mà nói đã là chuyện thường như cơm bữa, không có mối này lập tức được bù cho ngay một mối khác.

Nếu đã bắt buộc đi xem mắt như vậy, tại sao lại không thể cùng với Idol xem...... À không, tại sao không cùng anh trai ruột của idol xem mắt chứ!

Đều là duyên phận cả, nếu đã là duyên phận thì phải phục tùng thôi.

Với lại ai biết đâu vì lần xem mắt này lại có thể gặp được idol bảo bối Ý Ý đã lâu không xuất hiện của nhà cô chứ. Thế là Chu Phạn Phạn quyết định sẽ đi xem mắt lần này.

Triệu Đức Trân nghe cô đồng ý cười tươi mãn nguyện, lập tức gửi số điện thoại của Quan Nguyên Bạch cho cô.

Chu Phạn Phạn nhìn dãy số điện thoại mà tim đập liên hồi như đánh trống, nhưng cô không dám hành động hấp tấp. Nếu theo đúng trình tự hẹn hò thì trước tiên cô nên gọi điện hoặc nhắn tin chào hỏi làm quen, lúc ăn cơm thì tán gẫu, trò chuyện.

Nhưng người mà cô sẽ gặp là Quan Nguyên Bạch đó, nghĩ vậy cô liền cảm thấy căng thẳng. Loại căng thẳng này rất giống cảm xúc trong bữa tiệc sinh nhật của Quan Tri Ý lần trước, lúc đó cô và "con gái" chỉ cách nhau 1 hàng rào bảo vệ, ngửi thấy mùi thơm thơm trên người cô ấy, lòng cảm thấy lâng lâng như muốn bay lên.

Quan Nguyên Bạch tựa hồ không có ý tán gẫu, mấy ngày sau đó cũng không hề liên lạc với cô dù chỉ một lần. Tuy nhiên việc xem mắt này vốn là giữa các trưởng bối sắp xếp, vào cuối tuần này sẽ đặt một nhà hàng nào đó, vì thế bọn họ cũng chưa cần phải giao lưu gì nhiều.

Vào thứ bảy, Chu Phạn Phạn đã trực tiếp đi đến địa chỉ mà bà nội cô nói. Hôm nay trời mưa, mặt đường ướt sũng, từng nhóm người đi ngoài đường đều cầm ô che. Chu Phạn Phạn ngồi ở ghế xe sau, lại lần nữa hít một hơi thật sâu.

Điện thoại đặt ở bên cạnh đang vang lên những tiếng tít tít, hiện thị tin nhắn đến không ngừng. Chu Phạn Phạn chuẩn bị tâm lý, nhấc điện thoại lên

Bà nội: "Lần này không được phép phá hỏng, nếu lại phá hỏng thì đừng về gặp bà nữa."

Chu Phạn Phạn: "... ..."

Cô trực tiếp lướt qua tin nhắn này, ấn vào tin nhắn với Từ Hiểu Thiên: "Tớ cảm thấy hổ thẹn quá!"

Từ Hiểu Thiên: "?"

Chu Phạn Phạn: "Tớ vẫn còn nhớ lí tưởng của chúng ta, tớ vẫn còn nhớ cả đời này chúng ta phải làm mẹ kế của "con gái". Nhưng bây giờ tớ lại đi làm chị dâu của con bé, tớ rời bỏ tổ chức, tớ tự cảm thấy hổ thẹn."

Từ Hiểu Thiên: "Phắn!"

Chu Phạn Phạn gửi hai cái biểu tượng cảm xúc đau khổ: "Không chỉ cảm thấy hổ thẹn, tớ còn cảm thấy rất căng thẳng. Phải làm sao giờ, lát nữa tớ biết nói cái gì đây?"

Việc xem mắt với Quan Nguyên Bạch, Chu Phạn Phạn chỉ nói với mỗi Từ Hiểu Thiên. Từ Hiểu Thiên lúc biết được chuyện này đã kinh ngạc đến mức kéo lắc người cô như muốn vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.

Từ Hiểu Thiên: "Không được căng thẳng, cậu chỉ cần giả nai và bớt nói chuyện đi một chút, hãy nhớ lấy thật dịu dàng và đáng yêu, hành động và cư xử như một quý cô."

Chu Phạn Phạn: "...Tuân lệnh!"

Từ Hiểu Thiên: "Đừng sợ, cũng đâu phải là lần đầu tiên cậu đi xem mắt đâu. Xốc lại tinh thần ngay cho tớ. Tớ có thể ôm chặt "con gái", được cho chữ ký, được chụp ảnh cùng hay không là nhờ cả vào cậu đấy!"

Chữ ký! Chụp ảnh cùng!

Chu Phạn Phạn đột nhiên cảm thấy bản thân không còn chút căng thẳng nào.

"Cô chủ, chúng ta tới nơi rồi." Không bao lâu thì xe dừng ở điểm hẹn, Tài xế quay đầu nói với cô.

"À được rồi."

Tài xế bước xuống xe, mở chiếc ô trong tay rồi lại mở cửa xe cho cô. Chu Phạn Phạn nói : "Chú Trần, chú về trước đi, không cần đợi cháu đâu."

Trên mặt tài xế có vài tia do dự. Chu Phạn Phạn nói: "Đã đến tận đây rồi, cháu sẽ không bỏ chạy đâu. Chú bảo bà nội yên tâm đi, lần này cháu thật sự nghiêm túc xem mắt, sẽ không bỏ đi."

Tài xế lúc này mới cười nói: "Được."

Lần này gặp mặt ở một nhà hàng kiểu Pháp, nhân viên phục vụ đỡ lấy chiếc ô và áo khoác ngoài của Chu Phạn Phạn, đón cô vào bên trong. Bước vào cửa liền nhìn thấy một dãy cột trụ nhà kiểu Pháp, được thiết kế với tông màu ấm áp, trang trí chạm khắc tinh tế, sang trọng và cao cấp nhưng không làm mất đi không khí lãng mạn đặc biệt.

"Chu tiểu thư, xin mời đi lối này."

Sau khi báo tên Quan Nguyên Bạch, nhân viên phục vụ dẫn cô đi lên tầng trên của nhà hàng.

Một tấm gương lớn được đặt ở khúc cua của cầu thang, trước khi đến đây Chu Phạn Phạn ở nhà đã tự soi gương ngắm kĩ nhiều lần. Trang điểm tinh tế, diện váy trắng thanh lịch, mái tóc bồng bềnh.

Hôm nay đến gặp Quan Nguyên Bạch, cô đã tốn rất nhiều công sức, mời thợ đến trang điểm, kiểu tóc mới này là hôm qua cô đến tiệm làm, váy cũng đặc biệt chọn lựa mua về.

Phong cách ngày hôm nay hoàn toàn không phải phong cách của cô, nhưng không ngờ nó lại hợp với cô đến vậy. Theo như lời của Từ Hiểu Thiên thì như một đoá hoa nhỏ màu trắng thanh thuần vô hại, lại còn rất cao quý.

Sau khi lên tầng trên, có thể thấy rằng chỗ ngồi ít hơn nhiều so với tầng dưới, không khí cũng đặc biệt yên tĩnh hơn.

Từ đằng xa, Chu Phạn Phạn đã nhìn thấy một bóng người. Tuy rằng ở tầng trên, các bàn khác đều có người ngồi, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã cảm thấy người đó rất có thể là Quan Nguyên Bạch.

Quả nhiên nhân viên phục vụ dẫn cô đi đến chỗ đó. Sau khi đến gần, ngũ quan trên khuôn mặt cũng được nhìn rõ ràng hơn.

Cô không biết Quan Nguyên Bạch có xem trước ảnh chụp của cô không, nhưng khi cô đi tới, anh liền nhìn qua. Ánh đèn trong nhà hàng kiểu Pháp dịu nhẹ, ánh sáng vàng nhạt mơ hồ chiếu lên hàng mi và làn da khi anh ngước nhìn qua đây, khiến anh giống như một khối ngọc bội tinh xảo.

Trước đây cô đã từng thấy anh trên mạng hoặc trong các cuộc phỏng vấn về kinh doanh và tài chính. Khuôn mặt của anh đem lại cảm giác rất dịu dàng, cả người trông thập phần tuấn lãng. Thế nên có rất nhiều fan của Quan Tri Ý khi nhìn thấy ảnh của Quan Nguyên Bạch bị rò rỉ ở trên mạng, đã hú hét ầm ĩ rằng họ muốn trở thành chị dâu của Quan Tri Ý.

Lúc đó cô dè bỉu coi thường họ!

Nhưng ai mà ngờ được, người thật sự ra tay hành động đi làm chị dâu lại chính là bản thân cô. Chỉ có điều, việc được làm chị dâu này một chút cũng không hề cảm thấy thiệt thòi ...

Nhìn trực diện, Quan Nguyên Bạch trông còn càng đẹp hơn.

Nhìn xem cái khí chất này! Cái khuôn mặt này!

Không hổ danh là anh trai ruột, đường nét có vài phần giống với Ý Ý nhà cô!

"Xin chào, Chu tiểu thư." Khi cô đi tới bên bàn ăn, Quan Nguyên Bạch đã đứng dậy.

Chu Phạn Phạn hôm nay đặc biệt đi một đôi giày cao gót, nhưng dù vậy thì vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.

Chu Phạn Phạn định thần lại, cố gắng giữ bình tĩnh bắt tay với anh: "Quan tiên sinh, tôi là Chu Phạn Phạn."

"Tôi biết rồi." Quan Nguyên Bạch nhàn nhàn cười: "Mời ngồi."

Chu Phạn Phạn ừm một tiếng, nở một nụ cười mà cô cho là "dịu dàng như quý cô" : "Được"

Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến. Quan Nguyên Bạch tỏ ý ra hiệu với Chu Phạn Phạn: "Mời Chu tiểu thư chọn món trước."

Chu Phạn Phạn cố gắng kiềm chế bản thân, để không nhìn chằm chằm vào mặt anh. Hai tay đặt ở trên đầu gối có chút run rẩy: "Tôi thế nào cũng được, không kén chọn đâu, hay là anh chọn món đi."

Quan Nguyên Bạch thấy vậy cũng không từ chối nữa: "Được, vậy cô có kiêng kỵ cái gì không?"

"Không có."

Quan Nguyên Bạch cúi xuống nhìn thực đơn, chính vì vậy cô mới dám to gan nhìn thẳng vào mặt anh. Từ góc độ này nhìn thấy lông mi của anh rất dài, giống y hệt với Ý Ý. Khuôn miệng rất đẹp, bờ môi mỏng nhạt màu, hoàn hảo. À không, vẫn có khuyết điểm vì tuy nhìn đẹp nhưng không giống với Ý Ý. Mũi thì lại giống, đều rất cao, làn da thì...

"Cô uống được rượu vang đỏ chứ?" Đột nhìn người đàn ông trước mặt nhìn sang. Chu Phạn Phạn đối diện với đôi mắt sáng ngời của anh. Hai người đều ngây ra một lúc.

"Sao thế?"

Chu Phạn Phạn: ".....Không sao."

Quan Nguyên Bạch không cố hỏi, chỉ hỏi lại cô một lần nữa có thể uống rượu vang đỏ không, Chu Phạn Phạn mất tự nhiên gật nhẹ : "Có thể uống một chút."

"Hay là tôi gọi nước ép trái cây cho cô nhé."

Đối với chuyện xem mắt này, Chu Phạn Phạn đã quen đến mức không thể quen hơn. Trước đây cô chỉ làm cho xong việc, tự ăn đồ ăn của mình, thỉnh thoảng nói câu được câu chăng để đối phó với người đàn ông đến xem mắt.

Nhưng lần này cô hiểu rõ bản thân phải có hình tượng, hôm nay cô là một Chu Phạn Phạn ôn nhu phóng khoáng, không thể chỉ cắm đầu cắm cổ vào ăn càng không thể chỉ qua loa đối phó với Quan Nguyên Bạch.

Cho nên hôm nay mặc dù rất vui nhưng việc xem mắt này lại thấy có chút không quen.

"Nhìn Chu tiểu thư tuổi có vẻ cũng chưa lớn lắm." Không lâu sau, người đối diện lên tiếng hỏi một câu.

Chu Phạn Phạn nhấp một ngụm nước, nói: "Ừm, nhỏ hơn em gái của anh một tuổi."

Quan Nguyên Bạch ngừng lại một chút mới nói: "Có vẻ như cô biết rất rõ về gia đình tôi."

Chu Phạn Phạn gật đầu, cười không để lộ hàm răng: "Em gái anh là một đại minh tinh, tôi đương nhiên là biết rồi."

Tôi không chỉ biết thôi đâu, tôi còn rất thích! Rất yêu! Wu wu wu em gái anh là người đáng yêu nhất trên thế gian này!

Quan Nguyên Bạch đại khái cũng biết em gái nhà mình nổi danh, cho nên cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Cô tuổi cũng không lớn, sao lại đồng ý với trưởng bối đi xem mắt vậy?"

"Vì tôi biết đối tượng xem mắt là anh."

Quan Nguyên Bạch đầu ngón tay đang gõ trên thành cốc dừng lại: "Hả?"

Trời má.... kích động một chút liền nói quá trực tiếp rồi.

"Biết đối tượng xem mắt là tôi nên mới đến?" Quan Nguyên Bạch chần chừ xác nhận lại một chút.

Chu Phạn Phạn nghĩ nghĩ một chút, quyết định khéo léo hơn. Cô không thể nói bởi vì anh là anh trai của Quan Tri Ý, bởi vì tôi thích em gái anh. Nói như vậy có thể mọi người sẽ nghĩ cô là kẻ biếи ŧɦái...Rốt cuộc, nếu lần xem mắt này thất bại, bà nội sẽ tức đến hoa mắt chóng mặt, mà cô cũng không thể gặp được bảo bối Ý Ý.

Chu Phạn Phạn không muốn nói rõ ràng nhưng cũng không muốn nói dối, vì vậy cô nói một cách mơ hồ: " Ừm... tôi... tôi muốn làm quen với anh."

Quan Nguyên Bạch ánh mắt hơi động, tựa hồ ngoài dự liệu. Anh nhìn cô mấy lần mới nói: "Chu tiểu thư, tôi còn tưởng rằng cô cũng bị ép buộc như tôi."

Sau đó thấy anh thấp giọng: "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi phải nói rõ ràng với cô. Thật ra tôi chỉ là theo mệnh lệnh của trưởng bối tới đây, hiện tại tôi thật sự chưa muốn hẹn hò yêu đương."

Hả? Thế thôi?

Đây là còn chưa bắt đầu cô đã bị từ chối rồi sao?

Chu Phạn Phạn trong giây phút cảm giác mất mát vì không thể làm chị dâu.

Quan Nguyên Bạch: "Sau khi trở về tôi sẽ nói rõ ràng với gia đình, cô... ..."

"Không sao đâu, đừng nói rõ ràng cũng đừng xin lỗi." Chu Phạn Phạn gấp đến mức mặt có chút đỏ lên, cô cụp mắt xuống, nhỏ giọng: "Anh không muốn hẹn hò yêu đương cũng không sao, tôi... tôi chỉ muốn làm bạn với anh."