Thập Niên 70: Nữ Cường Nhân

Chương 44: Đội Tiên Phong Khai Phong 1

Khoảng tám giờ rưỡi, Dương Quân Tô cùng mấy người trong ban phân trường số ba tập hợp ở trạm xe buýt trung tâm trấn. Bọn người đến đông đủ, sẽ có máy kéo tới kéo bọn họ.

Một lát sau, người lục tục đến, Dương Quân Tô nhìn một chút, quả nhiên, người tới đều là người trẻ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi đến hai mươi bảy hai mươi tám, đa số là nam đồng chí, rất ít nữ đồng chí.

Các nữ đồng chí đều quần áo mộc mạc, một số để bím tóc dài, một số thì để tóc ngắn giống cô.

Vô luận nam hay nữ, trạng thái tinh thần của mọi người đều rất tốt.

Cao Khiết đứng ở bên cạnh cô thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện, không bao lâu, Lý Ngọc cũng đến. Lý Ngọc hai mươi hai mốt tuổi, dáng người cao gầy, tướng mạo được gọi là thanh tú, mặc một chiếc áo khoác màu lam nhạt, mở ngực, bên trong là một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng, tóc chải thành hai cái đuôi ngựa. Ở trong một đám nữ thanh niên xám xịt rất là dễ thấy, thỉnh thoảng lại có nam đồng chí len lén đánh giá cô ta. Lý Ngọc sớm đã quen với loại ánh mắt này, đứng nghiêm, trên mặt toát ra một tia kiêu ngạo và thận trọng nhàn nhạt.

Lý Ngọc rất thận trọng cười, lên tiếng chào Cao Khiết, nhìn cũng chưa từng nhìn Dương Quân Tô một cái. Dương Quân Tô đánh giá cô ta một cái, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.

Mười lăm phút sau, rốt cục người cũng đến đông đủ.

Mấy chiếc máy kéo khói đen bốc lên thình thịch bắn tới.

Tổng cộng có bốn chiếc máy kéo đi tới, Dương Quân Tô cùng đám Cao Khiết chen vào một chiếc trong đó.

Con đường mấp mô, máy kéo lại lái nhanh, một đường xóc nảy lung lay, cũng may tố chất thân thể của Dương Quân Tô rất tốt, cũng không có choáng váng hay cảm thấy muốn nôn.

Máy kéo lái ra khỏi khu trung tâm nông trường, phòng ốc và nhà dân đều không thấy nữa thay vào đó là từng mảng đồng ruộng lớn.

Lúc này vụ mùa thu hoạch đã qua, trong ruộng không còn màu sắc lộng lẫy của đầu mùa thu nữa mà là trống rỗng trụi lủi, thỉnh thoảng có một đoàn chim tước bị hoảng sợ, hốt hoảng cất cánh bay đi.

Đồng ruộng vô biên vô bờ kéo dài đến tận chân trời, trông vô cùng bao la. Hai bên đường là cây bạch dương thẳng tắp, cao vυ't trong mây, bầu trời cao xa trong vắt, không khí trong mát.

Tiếng máy kéo quá lớn, muốn nói chuyện phiếm đều phải dắt giọng gào lên, mọi người dứt khoát đều không nói chuyện.

Trên đường đi, Dương Quân Tô tràn đầy phấn khởi thưởng thức phong cảnh ven đường. Coi như ra ngoài du lịch, cũng rất thú vị.

Hai giờ sau, máy kéo dừng ở bên cạnh một cái đầm lầy.

Thì ra là có một chiếc máy kéo mắc kẹt ở trong bùn.

Bốn chiếc máy kéo này đều đi hỗ trợ kéo xe nên đám người bọn họ đương nhiên phải bước xuống trước, mọi người nhân thời gian này, mau chóng tìm nơi đi nhà xí. Dương Quân Tô cũng cùng Cao Khiết đi một chuyến.

Khi trở về, bọn họ đã nhìn thấy một nam đồng chí hai lăm hai sáu, thân hình cao lớn đang nói chuyện: "Các đồng chí, mọi người nghỉ ngơi ăn cơm trưa ngay tại chỗ, cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ đi thẳng đến chỗ cần đến."

Mọi người đến bờ nước rửa tay một cái, tìm nơi thích hợp, tốp năm tốp ba tập hợp lại ăn lương khô.

Dương Quân Tô có mang theo bánh và trứng gà muối, cũng lấy ra ăn. Cao Khiết có mang bánh bao, nhất định phải chia cho Dương Quân Tô một cái, Dương Quân Tô nhận, cũng cho cô ấy một cái trứng gà muối. Lý Ngọc nhìn động tác của hai người, miệng cong lên, tiếp đó liền hỏi Cao Khiết có muốn ăn bánh trứng và điểm tâm cô ta mang đến hay không.

Cao Khiết cũng không thân với Lý Ngọc, luôn cảm thấy khoảng cách giữa cô ta và mình quá xa, cũng không muốn ăn đồ của cô ta cho lắm, chỉ lắc đầu uyển chuyển từ chối: "Không được, tôi đủ ăn rồi."

Lý Ngọc thấy Cao Khiết không biết điều, mặt đanh lại, quay người rời đi. Cô ta đi tìm nữ đồng chí bên cạnh lôi kéo làm quen.