Trọng Sinh Chi Bá Ái Manh Thê

Chương 28: Yêu thú công thành

Hai ngày sau, yêu thú cấp thấp tụ tập ở ngoài thành cửa đông của Phong Thành, bắt đầu điên cuồng công kích cửa thành. Thành chủ phủ lập tức tập kết các tu sĩ đi cửa đông thành để đối chiến yêu thú. Tần Ngạn và Tô Triệt cũng đi theo đại độn của phủ Thành chủ, cùng nhau đi lên thành lâu của thành đông.

Đứng ở trên thành lâu, nhìn ngoài cửa thành thú đàn rậm rạp, Cổ Thiên Tinh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng: “Trời ạ, sao lại nhiều như vậy?”

“Xem cũng biết tình huống của Thiên Yêu sơn mạch không quá tốt!” Nhíu mày, Hiên Viên Phong cũng không nghĩ tới sẽ có yêu thú chạy ra khỏi Yêu Thú Sơn mạch đi vào đây nhiều như vậy.

“Thật đúng là không ít!” Nheo nheo mắt, sát ý bắn ra từ đáy mắt Liễu Giang nóng lòng muốn thử. Kỳ thật, sở dĩ các trưởng bối muốn những người bọn họ tới Phong Thành trên thực tế là cố ý muốn bảo hộ bảo hộ, không muốn cho bọn họ ở lại Thiên Yêu sơn mạch, lo lắng sẽ gặp được yêu thú cấp cao rồi gặp nguy hiểm. Chỉ là Liễu Giang cũng không nghĩ tới, yêu thú sẽ tập kết toàn bộ đến Phong Thành.

Đứng ở trên thành lâu, nhìn mấy vạn yêu thú rậm rạp phía dưới, Tần Ngạn cũng nhăn lại mày. Nói thật hắn cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều yêu thú như vậy, nếu chỉ là trận pháp bị tổn hại thì cũng chỉ chạy ra trăm con yêu thú mà thôi. Vậy mà, căn cứ vào tình huống hiện tại thì chỉ sợ là trận pháp rách nát không đơn giản như vậy!

Nghe thấy các yêu thú gào rống ầm ĩ, ngửi thấy trong không khí mùi các loại yêu thú tản ra bất đồng, Tô Triệt nhíu nhíu mày: “Ngạn ca ca, có phải có rất nhiều yêu thú hay không?”

“Đúng vậy, không ít, chắc hẳn là có vạn con, nhưng mà tất cả đều là cấp thấp yêu thú. Không có tam cấp và tứ cấp.”

“Ngạn ca ca, ngươi phải cẩn thận.” Giữ chặt tay Tần Ngạn, Tô Triệt không yên tâm dặn dò.

“Được rồi, ta biết rồi, lần đầu tiên ngươi gϊếŧ yêu thú, ngươi cũng phải cẩn thận!” Thực lực của Tần Ngạn tuy rằng không cao, nhưng đời trước hắn có kinh nghiệm, cũng không phải là lần đầu tiên giể yêu thú. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên của Tô Triệt.

“Ta sẽ cẩn thận!” Tuy rằng chưa từng gϊếŧ yêu thú, nhưng mà Tô Triệt cũng không sợ hãi. Bởi vì, từ bắt đầu có thể tu luyện, y đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải giúp Ngạn ca ca báo thù. Cho nên y biết, việc gϊếŧ chóc đối với y là chuyện không thể tránh được.

Lý Hạ bay trên pháp khí là một cái bình bát màu đen, sau khi biến lớn liền có thể chứa được trăm người. Phi Vân Môn có chín người, Tinh Nguyệt cửa hàng có bốn người, Cổ gia là chín người, Liễu gia có tám người, bốn gia tộc có tổng cộng là ba mươi người, phủ Thành chủ bên này lại triệu tập bảy mươi tu sĩ, tổng cộng là một trăm người, cùng nhau cưỡi trên pháp khí của Lý Hạ phi đến cửa thành. Bay thẳng đến cửa ngoại thành nơi quần công đánh đến.

Lý Hạ thành chủ làm gương cho binh sĩ, người đầu tiên từ pháp khí nhảy xuống, trên tay vung lên trường kiếm, một đạo bạo kiếm cuồng khí trào dâng. Ngăn cản trước mặt hắn là mười yêu thú cấp một, bị hắn trực tiếp chém thành hai nửa. Rất nhiều yêu thế chạy đến đây nhưng đều bị kiếm khí đẩy lùi sang hai bên.

“Kim Đan tu sĩ quả thật rất là mạnh!” Từ pháp khí nhảy xuống, nhìn đến Lý Hạ thành chủ bá khí trắc lậu, đáy mắt Cổ Thiên Tinh toàn là sự sùng bái.

Sau đó mọi người liền rời khỏi pháp khí, người đến lập tức gia nhập chiến đấu. Tần Ngạn và Tô Triệt đi theo bảy người Cổ Thiên Tinh thành một chiến đội. Đối thủ chiến đấu của bọn họ là một đám Thanh Nhãn Lang, cầm đầu là yêu thú cấp hai Lang Vương, bên cạnh đó là hai mươi mấy thất lang tất cả đều là yêu thú cấp hai. Thực lực của Cổ Thiên Tinh là Trúc Cơ trung kỳ, trong chín người có thực lực cao nhất nên theo lý hẳn sẽ đấu với Lang Vương cấp hai. Còn tám người Tần Ngạn thì một người hai con, đối đầu đương nhiên là Thanh Nhãn Lang.

Thấy hai con Thanh Nhãn Lang hướng về mình như hổ rình mồi, Tần Ngạn đứng im không nhảy lên, một chân hướng đến phần eo của một con Thanh Nhãn Lang đạp, ngay sau đó liền lấy ra pháp đao cấp một, hướng về một con Thanh Nhãn Lang khác chém.

“Áu áu…” Lang trảo tử và pháp đao đυ.ng vào nhau, chân trước của Thanh Nhãn Lang bị mất đi một nửa, nó đau đến nỗi phát ra một tiếng tru.

Thừa dịp thất lang bị thương, Tần Ngạn giơ đao trong tay lên trực tiếp bổ một đao chặt đứt toàn bôn chân trước của Thanh Nhãn Lang. Máu từ miệng vết thương của Thanh Nhãn Lang tuôn như là suối, bắn vào người của Tần Ngạn.

“Áu áu áu…” Nhìn thấy đồng bạn bị thương, Thanh Nhãn Lang trước đó bị đá văng lập tức nhảy vọt đến. Tần Ngạn vội vàng lắc mình né tránh chân trước với móng vuốt sắc bén của đối phương. Đưa đao bổ về phía sau của Thanh Nhãn Lang.

“Áu…” Một cái chân sau của Thanh Nhãn Lang bị chặt bỏ, màu máu đỏ tươi phun tung toé khắp nơi, cũng may lúc này Tần Ngạn kịp thời né tránh, chính vì thế máu cũng không có rơi xuống người hắn.

Thực lực hiện tại của Tần Ngạn tuy rằng không cao, nhưng mà hắn có ký ức của đời trước, sức chiến đấu bưu hãn vô cùng, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, không đến hai mươi chiêu liền giải quyết hết hai con Thanh Nhãn Lang.

Tuy rằng Tô Triệt là lần đầu tiên gϊếŧ yêu thú, nhưng mà y lại gϊếŧ không một chút nương tay, pháp đao cấp hai bị y gắt gao nắm trên tay. Mặc dù không phóng Linh Hồn Lực ra ngoài những dựa vào khứu giác và thính giác nhanh nhạy, y cũng có thể cảm giác được công kích rõ ràng của Thanh Nhãn Lang.

Thời điểm hai con thất lang một trái một phải đồng thời hướng về phía y, Tô Triệt ngửa đầu tránh thoát công kích hợp lực của thất lang. Rồi sau đó, giơ pháp đao trong tay lên hướng đến vị trí một con lang chém. Bởi vì không có kinh nghiệm nên Tô Triệt gϊếŧ có chút chật vật. Thời điểm đầu còn bị lang chém vào bờ vai trái làm bị thương. Nhưng mà, y là tu sĩ Trúc Cơ, thực lực cao hơn so với hai con Thanh Nhãn Lang cấp một, dù không có kinh nghiệm nhưng muốn gϊếŧ chúng nó cũng rất dư dả. Chính vì thế dù có chút chật vật trong chiến đấu nhưng Tô Triệt vẫn như cũ giải quyết thành công giải quyết hai con Thanh Nhãn Lang.

Tần Ngạn ở bên cạnh Tô Triệt vẫn luôn để ý đến hàng động của người, lúc Triệt Nhi bị chém đến bị thương hắn quả thực rất đau lòng. Nhưng mà, hắn lại không ra tay hỗ trợ. Bởi vì, hắn biết đây là cách tôi luyện tốt nhất. Nếu sinh mệnh không gặp nguy hiểm thì hắn sẽ không ra tay, chỉ có chiến đấu mới có thể rèn luyện cho Triệt Nhi thật tốt. Và cũng chỉ có chiến đấu, mới có thể làm thực lực Trúc Cơ của Triệt Nhi được củng cố nhanh chóng.

Có Cổ Thiên Tinh dẫn dắt, một nhóm chín người đã gϊếŧ chết hai mươi ba con Thanh Nhãn Lang. Lúc sau lại gϊếŧ thêm ba mươi sáu con Đăng Thiên Thỏ, xung phong liều chết với một đám Thiết Giáp Thú.

Đàn Thiết Giáp Thú này có tổng cộng mười lăm con, số lượng cũng không được nhiều lắm. Nhưng mà, da thú trên người chúng nó lại rất cứng rắn, phi thường khó đối phó. Bốn người Hiên Viên Phong của cửa hàng Tinh Nguyệt đã bị nhốt bên trong đàn Thiết Giáp Thú rất lâu, vẫn luôn không thể gϊếŧ để phá trùng vây. Có chín người Cổ Thiên Tinh gia nhập, áo lực của bốn người bọn họ giảm đi rất nhiều.

Nhìn thấy pháp đao trong tay Tần Ngạn tung bay, không dưới 30 chiêu đã có một con Thiết Giáp Thú cấp một bị hắn chém gϊếŧ, ánh mắt Ngô Thông sáng lên, lập tức đi đến gần: “Tần đạo hữu, da ngoài của Thiết Giáp Thú cứng rắn, đao thương bất nhập, ngươi, ngươi gϊếŧ chết nó bằng cách nào vậy?”

“Rất đơn giản, miệng và mũi của Thiết Giáp Thú chính là nhược điểm. Công kích ở này hai nơi là được!” Tần Ngạn một bên công kích, một bên giải thích.

Thiết Giáp Thú lớn lên như một con bọ rùa lớn, cao hơn nửa người, dài hai mét, thân thể có hình nửa vòng tròn. Trên người khoác lên một lớp áo giáp thật dày, sáu cạ móng vuốt đều được cất giấu phía dưới thân thể. Muốn chém móng vuốt của nó quả thực rất khó khăn. Bởi vì, thời điểm cảm giác được nguy hiểm thì nó sẽ nhanh nhạy mà thu hồi sáu cái móng vuốt. Cho nên, muốn chiến thắng Thiết Giáp Thú thì cần phải công kích miệng mũi của nó, đó là nơi uy hϊếp của Thiết Giáp Thú.

“Thì ra là thế, đa tạ Tần đạo hữu chỉ điểm.” Nói một tiếng tạ, sau khi ăn xong một viên chữa thương đan dược Ngô Thông liền chạy đến công kích một con Thiết Giáp Thú cấp một.

Có nhắc nhở của Tần Ngạn, sau khi mọi người đều biết tới nhược điểm của Thiết Giáp Thú thì việc công kích Thiết Giáp Thú cũng dễ dàng không ít. Không đến một canh giờ, mười lăm con Thiết Giáp Thú liền bị mười ba người gϊếŧ không còn một con nào. Tuy rằng ba người Ngô Thông bị thương, bên Cổ Thiên Tinh cũng có hai thủ hạ bị thương, nhưng mà cũng may là chỉ bị thương nhẹ, không có nghiêm trọng.

“Triệt Nhi, ngươi thế nào rồi?” Giữ chặt cánh tay Tô Triệt, Tần Ngạn dò hỏi.

“Ta không có việc gì, đã ăn một viên đan dược rồi!” Trên người Tô Triệt có bảy viên Hồi Xuân Đan cấp hai do chính y luyện chế, ban đầu y còn có chút luyến tiếc khi ăn, chỉ là y sợ Ngạn ca ca lo lắng cho mình nên nghĩ nghĩ một chút cuối cùng ăn một viên đan dược.

“Được rồi, ngươi nên để ý sức khỏe một chút, không cần chọn yêu thú có thực lực quá cao!” Triệt Nhi là tu sĩ Trúc Cơ nên chỉ cần là yêu thú cấp một thì có thể đối phó được, tất cả hẳn là không quá khó.

“Vâng, ta biết rồi!” Gật đầu, Tô Triệt tỏ vẻ đã hiểu. Hắn vốn không phải người tranh cường háo thắng, với lại đây là lần đầu tiên săn gϊếŧ yêu thú, Tô Triệt tất nhiên không có khả năng chọn lựa đối thủ cấp hai. Hắn cảm thấy dù là tu sĩ Trúc Cơ thì khi đối phó với yêu thú đều sẽ phải cố hết sức. Đừng nói đến yêu thú cấp hai.

Sau khi giải quyết xong Thiết Giáp Thú, mười ba người lại lao vào bên trong đàn Độc Giác Ngưu, bắt đầu một trận chiến mới.

Trận này yêu thú và tu sĩ chém gϊếŧ giằng co lẫn nhau trong hai ngày hai đêm, thẳng cho đến ngày thứ ba yêu thú triều mới bắt đầu lui về. Chúng tu sĩ mới có thể trở lại trong thành để nghỉ ngơi. Lúc trước xuất chiến tu sĩ có hơn ba trăm người, gần trăm người chết ở trong thú triều, tu sĩ bị thương cũng mấy chục người. Sau khi yêu thú triều rút lôi, Lý thành chủ lập tức an bài vệ binh phủ Thành chủ và những tu sĩ không bị thương đi thủ thành, cũng an bài tu sĩ bị thương trở về trong phủ thành chủ để dưỡng thương nghỉ ngơi.

Về đến tiểu viện tử nơi Cổ gia cư trú, Cổ Thiên Tinh nhìn thủ hạ của mình, sáu người thì bốn người đều bị thương, hơn nữa còn có hai người bị trọng thương. Cái này làm Cổ Thiên Tinh rất buồn bực. Lập tức liên hệ phủ Thành chủ, lấy giúp thủ hạ của mình đan dược chữa thương.

Tần Ngạn không có bị thương, tuy rằng thời điểm bắt đầu Tô Triệt bị thương nhẹ, nhưng mà khi ăn đan dược chữa thương thì mọi thứ đều tốt. Về tới phòng của Tô Triệt, hai người liền tắm rửa, quần áo nhuộm đầy huyết thú trên người cũng thay ra.

“Mệt mỏi đúng không? Ăn chút đồ ăn rồi ngủ một giấc đi!” Nhìn người bên cạnh Tần Ngạn đau lòng nói.

“Vâng!” Gật gật đầu, Tô Triệt nhận lấy linh quả mà Tần Ngạn cho y, cúi đầu ăn. Lần đầu tiên gϊếŧ yêu thú liền kéo dài hai ngày, quả thật là y có chút mệt mỏi, nhưng mà việc chiến đấu cũng đem lại rất nhiều lợi cho y. Từ lúc bắt đầu y phải lãng phí sức lực rất lớn mới có thể gϊếŧ được một con yêu thú cấp một, rồi bắt đầu thành thạo khi cùng một lúc gϊếŧ hai con yêu thú cấp một. Sức chiến đấu của Tô Triệt tăng vọt. Cũng dần dần nắm giữ được một ít kỹ năng săn gϊếŧ yêu thú, việc gϊếŧ yêu thú cũng không vụng về như trước.