Sau khi Cung Huyền Thương đi xuống nhà, Lôi Hòa Nghi vì mệt mỏi cả ngày nên rất nhanh đã ngủ, giấc ngủ này vô cùng yên bình, không mộng mị, cô ngủ một mạch tới sáng.
Còn Cung Huyền Thương, anh xuống nhà mỉm cười gật đầu với mọi người, tỏ ý Lôi Hòa Nghi đã không sao rồi, cũng không quên nói thêm:
- Hôm nay tâm trạng Nghi Nghi không tốt, con thấy cô ấy có vẻ rất vất vả, hiện tại hẳn là đã ngủ rồi, chúng ta đừng nên làm phiền cô ấy.
Hai ông bà Lôi gia nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Cung Huyền Thương.
Anh mang khay đi vào nhà bếp, lúc đi ngang qua Lôi Lăng Quân, khẽ nhìn anh ta một cái nháy mắt.
Không bao lâu sau Cung Huyền Thương cũng quay về, đi từ Cung thị đến đây anh vẫn chưa kịp dùng bữa thậm chí là thay quần áo, hiện tại cả người có chút không thoải mái.
Anh ra phòng khách chào mọi người rồi đi về.
Lôi Lăng Quân tiễn anh ra cửa, những người khác lần lượt về phòng của mình.
Cung Huyền Thương cùng Lôi Lăng Quân ra xe, anh mở cửa xe ra rồi quay đầu nói với Lôi Lăng Quân:
- Ngày mai...!đợi mọi người đi làm hết rồi hẳn để Nghi Nghi xuống nhà, tình trạng của cô ấy nếu để mọi người nhìn thấy, bọn họ sẽ lo lắng.
- Tôi biết rồi...!Hôm nay cảm ơn cậu!
- Tôi là vì Nghi Nghi không phải vì cậu, cảm ơn gì chứ?
Lôi Lăng Quân bật cười vỗ lên vai Cung Huyền Thương.
- Về cẩn thận!
- Ừm, cậu cũng vào đi!
Cung Huyền Thương leo lên xe khởi động nhìn Lôi Lăng Quân gật đầu xem như tạm biệt, Lôi Lăng Quân giơ tay lên tạm biệt anh.
Đợi Cung Huyền Thương đã ra khỏi cổng anh mới trở vào nhà.
Hôm sau Cung Huyền Thương tranh thủ đến phim trường sớm một chút để nói trước tình trạng của Lôi Hòa Nghi cho Macxen để tránh việc ông bị dọa.
Đạo diễn được nhắc nhở trước nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thay đổi cảnh quay nếu Lôi Hòa Nghi không diễn được.
Bên kia, Lôi Hòa Nghi ngủ dậy vẫn đúng giờ như mọi khi, tay cũng đã không còn đau nhức nữa nhưng đổi lại hai mắt cô sưng húp lên vì hôm qua khóc quá nhiều.
Lôi Hòa Nghi ngồi trên giường bần thần một hồi, sau đó hít sâu mấy hơi bình ổn cảm xúc rồi mới đi vệ sinh cá nhân.
Dưới nhà mọi người đều đã ngồi trên bàn ăn đợi Lôi Hòa Nghi nhưng cô đã nhắn tin cho Lôi Lăng Quân để anh bảo mọi người ăn trước, cô bận chuẩn bị một vài thứ trước khi đi làm nên sẽ ăn hơi muộn.
Lôi Lăng Quân được Cung Huyền Thương nhắc nhở trước hiện tại Lôi Hòa Nghi lại nói vậy anh liền vận dụng hết tài ăn nói bảo mọi người dùng bữa, mình sẽ ở nhà chờ Lôi Hòa Nghi rồi cùng cô đi làm.
Lôi Lăng Quân đã nói vậy mọi người cũng yên tâm mà ăn sáng rồi đi làm.
Sau khi mọi người lần lượt nhắc nhở Lôi Lăng Quân chiếu cố em gái rồi rời nhà, anh mới dám lên lầu bảo Lôi Hòa Nghi xuống ăn sáng.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn cùng với đôi mắt vừa sừng vừa đỏ của cô, Lôi Lăng Quân được nhắc nhở trước cũng giật mình, dù không biết nguyên nhân do đâu nhưng anh vẫn rất đau lòng cho em gái mình.
Lôi Lăng Quân tiến lên khoác vai Lôi Hòa Nghi, cùng cô xuống nhà ăn.
Một bên lấy đồ ăn sáng cho em gái một bên lên tiếng:
- Em thế này liệu có đến quay phim được không hay để anh xin đạo diễn cho em nghỉ một hôm.
- Không cần đâu, em diễn được vừa hay cảnh quay hôm nay phải dùng tâm trạng hiện tại của em để diễn.
- ...!Anh biết rồi!
Lôi Hòa Nghi ăn nhanh bữa sáng rồi cùng Lôi Lăng Quân đến trường quay.
Đạo diễn thấy tình trạng của Lôi Hòa Nghi cũng có chút giật mình, nghĩ lại cảnh quay hôm nay là An Mục mất thì cũng lờ mờ đoán được.
Không trì hoãn thêm nữa, trong lúc đợi Lôi Hòa Nghi đi hóa trang, ông bảo Cung Huyền Thương quay cảnh gặp tai nạn trước.
Khi Lôi Hòa Nghi trở ra thì cảnh quay của anh cũng đã xong hiện tại là cảnh cô nghe tin An Mục không qua khỏi sau đó là đám tang của anh, Vivi ngồi trước mộ phần của An Mục suốt một ngày không ăn không uống, âm thầm rơi lệ.
Đạo diễn nhìn Lôi Hòa Nghi ra hiệu cô có thể bắt đầu, Lôi Hòa Nghi mím môi gật đầu đi vào chỗ.
Cảnh này là lúc Vivi ngồi trong phòng tập vẽ thì có điện thoại gọi đến thông báo An Mục gặp tai nạn không qua khỏi, đã mất trên đường đến bệnh viện.
Macxen vừa hô thì Lôi Hòa Nghi cũng nhập vai bút chì trên tay nhẹ nhàng di chuyển trên giấy, vẻ mặt cô rất tập trung, ánh mắt không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Đột nhiên điện thoại bên cạnh rung lên phá vỡ không gian yên lặng, Vivi đặt bút chì xuống nhấc điện thoại lên.
Đầu dây bên kia nói một hơi, sắc mặt Vivi lập tức trắng bệch không còn chút máu, điện thoại rơi xuống chân, đôi mắt mở to hiện lên vẻ không tin, cô hít sâu chớp mắt mấy cái, đôi mắt dần dần mất đi tiêu cự, nước mắt chậm rãi rơi xuống không chút tiếng động dù Vivi có cố kiềm nén thế nào cũng không thể ngăn được, l*иg ngực cô phập phồng lên xuống vì muốn nín khóc nhưng lại không thể.
Cô lảo đảo đứng lên chạy ra ngoài, cảnh quay tới đây tạm dừng nhưng Lôi Hòa Nghi dường như vẫn chưa thoát ra được cảm xúc của mình, ngồi thụp xuống một góc ôm lấy hai gối, bả vai run lên.
Đạo diễn ra hiệu cho mọi người đừng làm phiền Lôi Hòa Nghi, còn Cung Huyền Thương không nhìn nổi nữa mặc kệ máy quay còn chưa tắt cùng với những người xung quanh, chạy đến ôm lấy Lôi Hòa Nghi vào lòng.
Đạo diễn nhìn thấy cảnh đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, ra hiệu cho cameraman đừng vội tắt máy, giữ nguyên cảnh này.
Lôi Hòa Nghi tay ôm hai chân, cúi đầu vào hai tay khóc không thành tiếng, Cung Huyền Thương vẫn cứ ôm cô như vậy, càm tì lên trán cô, đôi mắt cũng tràn ngập thương xót.
Lôi Hòa Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cung Huyền Thương, cô khóc càng lợi hại, hai người mắt đối mắt nhìn nhau, Cung Huyền Thương vuốt má Lôi Hòa Nghi, cô đưa tay vốn muốn chạm vào anh nhưng cuối cùng vẫn thả xuống, giống như trốn chạy mà cúi đầu vào hai tay khóc.
Cung Huyền Thương cũng giống như lúc trước, nhẹ nhàng ôm cô vỗ lưng an ủi.
Lúc này đạo diễn mới ra hiệu cho cameraman tắt máy, sau đó ông đi đến xem lại cảnh quay vừa rồi, nói và câu với nhân viên hậu kỳ để chỉnh sửa đoạn này rồi ghép vào phim.
Sau khi Lôi Hòa Nghi khóc một trận rồi thì trở lại phòng hóa trang để sửa lại lớp trang điểm, cảnh tiếp theo là ở đám tang của An Mục.
Lúc diễn ra buổi lễ, cô không khóc không rơi một giọt lệ nào nhưng vẫn luôn như người mất hồn, không nhìn một ai giống như đôi mắt không còn tiêu cự, như một cái xác sống không chút sinh lực.
Đợi đến khi hạ mộ, mọi người rời đi hết chỉ còn Vivi ở lại, cô ngồi áp mặt vài tấm bia, kế bên di ảnh của An Mục.
Lúc này nước mắt lần nữa lăn dài trên má, cô không gào khóc, không cử động, chỉ ngồi đó tựa vào bia yên lặng rơi nước mắt.
Cảm xúc của Lôi Hòa Nghi hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, thay Vivi thể hiện cảm xúc, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ cùng những giọt nước mắt đã sớm làm ướt áo cô, mọi người dù biết là đang quay phim nhưng cũng không tránh khỏi xúc động đỏ mắt, có vài cô gái tâm hồn yếu ớt đã quay mặt đi khóc cùng Lôi Hòa Nghi.
Đạo diễn nhìn vào máy quay, trong lòng cũng có chút xót cho Lôi Hòa Nghi nhưng hơn hết là tán thưởng cô.
Có thể dung hòa giữa nội tâm mình và nội tâm của Vivi làm một, đây là cảm xúc của hai người nhưng lại cùng một cung bậc.
Hôm qua khóc một ngày, hôm nay lại tiếp tục khóc, hai mắt Lôi Hòa Nghi đã sớm sưng húc, cộng thêm cảnh quay bắt đầu từ lúc đôi mắt cô vô hồn rồi rơi lệ, không hề dừng lại để cô lấy cảm xúc, mọi thứ đều cực kỳ chân thật, giống như không phải đang diễn, ngay cả bầu trời vốn nắng ấm cũng có chút âm u hiu quạnh như đang buồn cùng Lôi Hòa Nghi.
Nếu tương lai công chiếu, ai dám nói Lôi Hòa Nghi sử dụng đạo cụ như nước nhỏ mắt hay lạm dụng cách trang điểm để làm mắt trông sưng to, Macxen nhất định mắng người đó đến chết chìm trong nước bọt.
Cảnh quay kéo dài rất lâu bởi vì Lôi Hòa Nghi cứ rơi nước mắt không dứt nhưng cameraman cũng không cách nào dừng lại vì Macxen chưa lên tiếng.
Đến lúc ông thấy Lôi Hòa Nghi sắp kiệt sức mới vội ra hiệu, mọi người vội vã dừng cảnh, Lôi Hòa Nghi vẫn ngồi đó một lúc lâu đến khi thấy cả người tê nhức mới nhíu mày chống tay đứng dậy nhưng vì ngồi quá lâu cộng thêm kiệt sức, cô choáng váng suýt ngã may mà Cung Huyền Thương hành động nhanh đã chạy đến đỡ cô.
Sau đó mặc kệ mọi thứ xung quanh bế cô về phòng nghỉ.
Đạo diễn Macxen nhìn những người đang ôm tâm lý hóng hớt ở đây, ho khẽ nhắc nhở bọn họ làm việc, không được làm phiền hai người kia.
Trong phòng nghỉ, Cung Huyền Thương đặt Lôi Hòa Nghi lên ghế sofa, sau đó quay đi rót cho cô một cốc nước ấm.
Lôi Hòa Nghi nhận lấy uống một ngụm, Cung Huyền Thương lấy khăn tay ra ngồi xuống ghế cẩn thận giúp Lôi Hòa Nghi lau nước mắt trên mặt.
- Xem em khóc thành cái dạng gì rồi, có khác gì còn mèo hoa không chứ?
Lôi Hòa Nghi mím môi nhìn anh, chột dạ không nói gì.
Cung Huyền Thương cũng không trêu cô nữa, đặt khăn tay sang một bên, nắm hai chân cô đặt lên chân mình.
Lôi Hòa Nghi giật mình rút chân lại nhưng bị Cung Huyền Thương bắt lấy, cô hít sâu một hơi, giờ mới phát hiện hai chân mình sớm đã tê đến run rẩy.
Đáng thương nhìn người trước mặt, giọng nói vừa mới khóc xong vừa mềm mại vừa yếu ớt vang lên:
- Cung Huyền Thương, anh tính làm gì?
- Giúp em xoa bóp?
- Không được, chuyện này sao có thể để anh làm, một lúc nữa là không sao rồi.
Lôi Hòa Nghi muốn rút chân lại nhưng Cung Huyền Thương dĩ nhiên không cho phép, anh còn chơi xấu dùng ngón tay trượt nhẹ trên lòng bàn chân cô.
Lôi Hòa Nghi bị nhột cả người tê dại, mặt đỏ lên, miệng hít mấy hơi.
- Cung Huyền Thương, anh thả ra...
- Nếu em còn cứng đầu thì cũng không thể trách tôi...
Vừa nói tay vừa không ngừng chọt vào lòng bàn chân Lôi Hòa Nghi, cô ăn nhột không ngừng động đậy hai chân, mặt càng đỏ, miệng thỉnh thoảng vì bị nhột mà nói không thành tiếng, kêu lên mấy tiếng mềm như mèo.
Cung Huyền Thương nghe thấy cả người nóng bừng, cũng không muốn trêu chọc cô nữa, tập trung giúp cô xoa bóp.
Lôi Hòa Nghi lại sợ anh làm bậy nên cũng không phản đối nữa.
Cung Huyền Thương vừa xoa bóp vừa quan tâm lên tiếng:
- Vẫn chưa hết buồn sao?
Lôi Hòa Nghi chớp mắt mấy cái, nhận ra anh hiểu rất rõ tâm trạng của cô, chẹp miệng mấy cái rồi ủ rũ lên tiếng:
- Cảm giác phải rời xa người quan trọng nhất không đáng buồn sao?
- Em đã quên...!tôi từng phải trải qua cảm giác rời xa cả bố lẫn mẹ cùng một lúc sao?
Lôi Hòa Nghi nhìn anh, vẻ mặt Cung Huyền Thương vẫn rất bình thường nhưng cả người anh lại tản ra hơi thở ưu thương.
- Xin lỗi...
- Em không sai...!chuyện này ai cũng phải trải qua...!không sớm thì muộn nhưng cũng không thể cứ giữ mãi tâm trạng đó suốt đời được, em hiểu không? Tôi đã vượt qua được cho nên em cũng có thể vượt qua.
Lôi Hòa Nghi gật đầu với anh, Cung Huyền Thương mỉm cười đặt hai chân cô xuống ghế.
- Em nằm nghỉ một lúc đi, tôi ra ngoài làm gì đó cho em.
- Cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương vốn muốn đưa tay xoa đầu cô nhưng nghĩ lại mình vừa bóp chân cho cô xong nên không tiện bèn đổi lại cuối đầu hôn lên tóc Lôi Hòa Nghi.
- Đây là vinh hạnh của tôi!
Nói xong liền đi ra ngoài, rửa tay sạch sẽ mới đi vào nhà bếp nhỉ gần đó làm một ít đồ đơn giản cho coi ăn lót dạ.
Đợi Lôi Hòa Nghi dùng bữa xong, Cung Huyền Thương nới ra ngoài gặp đạo diễn thảo luận.
Về cơ bản các cảnh quay giữa hai người đã xong, trong quá trình quay cũng không phát sinh lỗi kỹ thuật nào nên không cần quay lại, hiện tại chỉ cần để hậu kỳ chỉnh sửa nữa là xong.
Vì để ăn mừng giai đoạn đầu của bộ phim hoàn thành, đạo diễn Macxen quyết định hôm nay mời mọi người cùng đi liên hoan.
Mọi người dĩ nhiên vui vẻ đồng ý, còn Cung Huyền Thương thì vào trong hỏi ý Lôi Hòa Nghi.
Cô cũng nghĩ thời gian qua hợp tác vui vẻ như vậy, hôm nay liên hoan lại không đi thì cũng không phải phép nên gật đầu đồng ý.
Cung Huyền Thương thấy Lôi Hòa Nghi chấp thuận thì bản thân cũng không có lý do từ chối nên ra ngoài báo tin.
Đồng thời gọi điện cho Lôi Lăng Quân thông báo Lôi Hòa Nghi sẽ cùng mọi người liên hoan nên tối có lẽ sẽ về trễ một tí, anh sẽ phụ trách đưa cô về nên mọi người không cần lo.
Có Cung Huyền Thương bên cạnh Lôi Hòa Nghi, Lôi Lăng Quân mừng còn không kịp chứ đừng nói đến lo, vui vẻ bàn giao em gái mình cho anh.
Vì cách thời gian liên hoan còn lâu nên Cung Huyền Thương cũng không nghĩ sẽ nán lại ở đoàn làm phim lâu hơn, những việc còn lại chỉ là thu dọn đạo cụ mà thôi.
Những việc này lại có nhân viên phụ trách làm nên không tới tay diễn viên, đạo diễn liền bảo mọi người ai xong việc thì cứ về nhà nghỉ ngơi trước rồi tối cùng đi liên hoan.
Cung Huyền Thương nghĩ thế liền vào hỏi ý Lôi Hòa Nghi, cô tạm thời không muốn người nhà lo lắng nên không tính về nhà.
Cung Huyền Thương đề nghị cô đến Cung thị với mình, sau đó đúng giờ hai người cùng đi đến nhà hàng, liên hoan xong xuôi anh sẽ đưa cô về.
Lôi Hòa Nghi thoải mái đồng ý, sau khi thu dọn xong lên xe cùng Cung Huyền Thương đến Cung thị.
Lôi Hòa Nghi mang theo kính râm, thẳng lưng đi sau Cung Huyền Thương vào Cung thị, mọi người dù tò mò thắc mắc cũng không dám nghị luận sau lưng cô huống chi Cung Huyền Thương còn đang ở đây, anh không thích nhất là người khác bàn tán sau lưng mình, có vài trường hợp đã bị anh thẳng tay sa thải rồi.
Hai người đi thang máy chuyên dụng rất nhanh đã đến phòng làm việc của Cung Huyền Thương, anh để Lôi Hòa Nghi ngồi trên sofa còn mình thì đi đến bàn làm việc, cởϊ áσ vest khoác lên ghế, tháo hai nút áo trên cùng và sắn tay áo lên ngồi vào bàn làm việc.
Trước khi mở máy tính anh gọi điện cho Kỷ Tuyên để anh ta chuẩn bị một ít đồ ăn vặt và IPad cho Lôi Hòa Nghi để cô không bị chán, sau đó anh nhìn về phía cô:
- Em có cần gì nữa không?
Lôi Hòa Nghi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi muốn...!vẽ tranh!
- Được!
Cung Huyền Thương gật đầu rồi bảo Kỷ Tuyên chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh mang vào cho cô.
- Em đợi một lát, thư ký của tôi sẽ mang vào ngay!
- Cảm ơn!
Nửa tiếng sau Kỷ Tuyên gõ cửa được Cung Huyền Thương cho phép mới bước vào.
Trên tay anh ta cầm iPad đưa cho Lôi Hòa Nghi, phía sau là một hàng người, có người đẩy xe có mang thức ăn nhẹ và nước uống, có người cầm theo dụng cụ vẽ tranh đến.
Bọn họ thao tác rất nhanh, chẳng mấy chốc trên bàn đã có đủ đồ ăn vặt cùng nước uống.
Kỷ Tuyên cẩn thận đưa tập giấy vẽ cho Lôi Hòa Nghi, còn đặt bút và màu bên cạnh cho cô.
Lôi Hòa Nghi lịch sự cảm ơn nhận lấy.
Xong việc Kỷ Tuyên cùng những người khác ra ngoài, để không gian riêng tư lại cho hai người.
Lôi Hòa Nghi đật iPad và giấy vẽ sang một bên, cầm lấy mấy món ăn vặt ăn no sau đó lau tay lau miệng sạch sẽ.
Cô cầm tập giấy vẽ và bút chì lên, nháp vài đường sau đó xé tờ giấy bỏ đi.
Một tay cầm giấy một tay cầm bút, cô liếc nhìn xung quanh để tìm cảm hứng cuối cùng ánh mắt va phải Cung Huyền Thương đang tập trung làm việc.
Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng màu trắng, hai cúc áo trước ngực xõa bung ra để lộ một phần xương quai xanh quyến rũ, phần tay áo được xắn lên gần khuỷu tay mang một phong vị lười biếng nhưng lại thu hút.
Gương mặt vốn điển trai lại mang theo cặp kính gọng vàng càng khiến anh thêm mê hoặc, vẻ mặt tập trung nhìn vào máy tính trước mặt, không quan tâm mọi thứ xung quanh, người đàn ông khi đang làm việc quả thật mang theo nét quyến rũ rất khó cưỡng lại, Lôi Hòa Nghi nhìn không chớp mắt.
Hai tai chậm rãi đỏ lên, cô đưa tay sờ lấy, hắng giọng rồi đặt bút lên giấy vẽ, từ từ phác họa.
Hai người một bên làm việc một bên vẽ tranh, không ai lên tiếng làm phiền nhưng cảnh tượng lại vô cùng hài hòa đẹp đẽ.
Lôi Hòa Nghi nhíu mày nhìn vào bức tranh trước mặt, mắt thỉnh thoảng nhìn Cung Huyền Thương rồi lại vẽ.
Còn anh tuy làm việc nhưng vẫn để ý động tĩnh xung quanh, tuy rất tò mò Lôi Hòa Nghi đang vẽ gì nhưng lại không có ý định làm phiền cô cho nên cứ mặc cô thích làm gì thì làm.
Cảnh tượng tĩnh lặng bình yên này kéo dài đến chiều, khi sắp đến giờ tan ca Cung Huyền Thương mới ngẩng đầu nhìn Lôi Hòa Nghi.
Vừa hay cô cũng nâng mắt nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, tia lửa điện văng khắp nơi, Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng gãi mũi rồi cúi đầu.
Cung Huyền Thương nhìn cô đầy yêu chiều, gọi cho Kỷ Tuyên phân phó vài việc nữa rồi tắt máy.
Vốn dĩ anh muốn đứng dậy ngay nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn chưa vẽ xong nên anh vẫn ngoan ngoãn ngồi đó đợi cô.
Mấy phút sau gương mặt Lôi Hòa Nghi trở nên nhẹ nhàng còn có chút vui vẻ, cô đặt bút chì xuống, cầm tập vẽ chạy đến cạnh Cung Huyền Thương giơ bức tranh mình vừa vẽ lên cho anh xem.
- Đẹp không?
Cả chiều hôm nay cô đã dồn hết tâm huyết để vẽ lại cảnh tượng Cung Huyền Thương làm việc.
Vì đã bỏ hết tâm huyết nên thành tựu đạt được cũng rất xứng đáng, dù chỉ là bút chì nhưng Lôi Hòa Nghi vẽ rất có hồn, chuẩn đến từng milimet.
Dù sao Cung Huyền Thương cũng đẹp như vậy nếu cô có một chút sơ ý thôi cũng sẽ kéo nhan sắc anh xuống.
Cung Huyền Thương nhìn thấy bản thân mình trong tác phẩm của Lôi Hòa Nghi thì vui như trên mây, cười không ngậm được mồm.
- Em vẽ rất đẹp! Tôi rất thích!
Lôi Hòa Nghi được khen thì nở mũi, đặt tập giấy lên bàn, cẩn thận lấy bức tranh ra, cầm hai tay đưa đến trước mặt Cung Huyền Thương.
- Tặng anh!
Cung Huyền Thương hạnh phúc nhận lấy, nhìn bức tranh, ở dưới góc còn ký tên Lôi Hòa Nghi thì gương mặt cành thêm dịu dàng.
- Cảm ơn, tôi nhất định sẽ giữ cẩn thận.
Lôi Hòa Nghi gật đầu, Cung Huyền Thương nhẹ nhàng đặt bức tranh xuống bàn, lấy áo khoác vắt lên tay dẫn Lôi Hòa Nghi ra ngoài.
- Sắp tới giờ rồi, đưa em đi chuẩn bị một lát rồi chúng ta đi đến nhà hàng.
- Được, anh đợi tôi đi vệ sinh một lát.
Cung Huyền Thương gật đầu rồi chỉ hướng nhà vệ sinh cho cô, trong lúc đợi anh trở lại phòng làm việc, cầm bút đặt lên bức tranh, cạnh tên của Lôi Hòa Nghi ghi xoèn xoẹt sau đó gọi cho Kỷ Tuyên.
- Lát nữa tôi có việc phải cùng Nghi Nghi ra ngoài, cậu mang bức tranh trên bàn làm việc của tôi đi đóng khung thật đẹp sau đó mang về đặt trong phòng ngủ của tôi.
- Vâng ông chủ!
- Cẩn thận một chút, bức tranh có chút hư hỏng hay nhăn nheo nào tôi trừ 95% lương cậu một năm.
Kỷ Tuyên bên kia cả người run lên bần bật, sợ hãi nhận lệnh.
- Tôi rõ rồi ạ!
Cung Huyền Thương hài lòng tắt máy rồi đi ra ngoài vừa hay Lôi Hòa Nghi cũng trở ra, hai người cùng nhau xuống dưới rời đi.
Trước tiên Cung Huyền Thương đưa cô đến một cửa hàng thời tranh để cô thay đồ sửa lại lớp trang điểm xong xuôi rồi cả hai mới đi đến nhà hàng mà đạo diễn Macxen đã đặt trước.
Trai tài gái sắc bước vào toàn bộ mọi người trong nhà hàng đều bị thu hút nhưng Cung Huyền Thương hiện tại cũng không phải một người chỉ có cái danh Ảnh đế như xưa, anh hiện tại là người đứng đầu một tập đoàn tài phiệt cho nên mọi người đều chỉ dám đưa mắt nhìn mà không ai dám lên tiếng chỉ trỏ hay bàn tán, dù sao Cung thị cũng không phải dễ chọc.
Hai người theo nhân viên đi đến phòng bao đạo diễn Macxen đặt trước, mọi người đều đến gần hết chỉ còn vài nhân viên chưa kịp có mặt mà thôi.
Cung Huyền Thương lịch thiệp kéo ghế cho cô rồi bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh.
Trong lúc chờ những người khác đến hai người nhỏ giọng trò chuyện một lúc, đến khi đủ người thì lần lượt gọi món.
Mọi người đều rất nhiệt tình, Lôi Hòa Nghi cũng bị lây sự vui vẻ này cộng thêm bên cạnh Cung Huyền Thương chu đáo quan tâm, cô cũng không còn nghĩ nhiều về những chuyện khác.
Có ăn uống dĩ nhiên có mời rượu, Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh đều đỡ thay Lôi Hòa Nghi, uống luôn phần của cô.
Được một lúc thì bản thân cũng ngà ngà say, Lôi Hòa Nghi đặt tay lên vai anh, Cung Huyền Thương nhìn cô:
- Anh đừng uống nữa!
Cung Huyền Thương khẽ cười, sát lại gần cô nói nhỏ bên tai:
- Tôi say rồi lát nữa phiền em lái xe đưa tôi về sau đó em lấy xe tôi về Lôi gia.
Lôi Hòa Nghi gật đầu, vẫn luôn nhìn anh sợ anh say lại làm ra chuyện gì đó để mai lên báo thì toi.
Tiệc tàn, mọi người lần lượt bắt xe trở về, còn Lôi Hòa Nghi chật vật với Cung Huyền Thương, đành nhờ một nam nhân viên khác cùng mình dìu anh lên xe.
Đỡ anh ngồi lên ghế phụ xong cô lịch sự cảm ơn anh nhân viên rồi cúi người vào trong thắt dây an toàn cho Cung Huyền Thương.
Sau đó lại đưa tay sờ túi áo anh tìm chìa khóa, Cung Huyền Thương bị cô sờ đến cả người ngứa ngáy, cầm lấy tay cô, mở mắt nhìn.
Lôi Hòa Nghi bị anh nhìn đến đỏ mặt, ấp úng:
- Chìa khóa xe...!tìm không thấy!
Cung Huyền Thương mím môi đảo mắt, một tay giữ tay Lôi Hòa Nghi không ngừng gãi vào lòng bàn tay cô ăn đậu hũ, một tay đưa vào túi quần lấy chìa khóa xe ra đưa cho cô.
Lôi Hòa Nghi cầm lấy chìa khóa, muốn rút tay còn lại ra nhưng Cung Huyền Thương vẫn cứ nắm chặt không buông.
- Cung Huyền Thương...
- Hửm!
Lôi Hòa Nghi nhìn xuống tay hai người lúc này Cung Huyền Thương cười ngây ngô rút tay lại, Lôi Hòa Nghi xoa xoa cổ tay đi vòng qua ghế lái khởi động rời đi.
Dọc đường Cung Huyền Thương cứ nghiêng người dựa vào ghế, nhìn Lôi Hòa Nghi cười ngốc, trông có khác gì một con cún bự đang chờ được chủ nhân cưng nựng không chứ.
Cô bị anh nhìn đến không biết làm sao, trong lòng cứ mặc niệm không chấp nhất với người say.
Lái xe một hồi cuối cùng cũng đến biệt thự của anh, cửa mở ra cô lái thẳng vào nhà.
Lại một phen cực nhọc đỡ Cung Huyền Thương vào trong, Bánh Bao nghe tiếng xe liền phóng thẳng ra ngoài, nhìn thấy có cả Lôi Hòa Nghi thì không khỏi vui mừng vẫy đuôi.
Cô nhìn Bánh Bao chào một tiếng rồi cẩn thận đỡ Cung Huyền Thương lên phòng, Bánh Bao cũng theo sau, đến trước phòng của anh thì Bánh Bao đá chân mở cửa, Lôi Hòa Nghi đỡ Cung Huyền Thương đến giường để anh nằm xuống không ngờ Bánh Bao ở phía sau đột nhiên giơ hai chân trước lên chạm phải cô khiến cô mất đà ngã xuống giường cùng Cung Huyền Thương.
Tư thế lúc này vô cùng ngượng ngùng, cô nằm trên giường Cung Huyền Thương nằm đè lên cô, Bánh Bao đứng một bên ngơ ngác nhìn, vẻ mặt vô tội.
Lôi Hòa Nghi đỡ Cung Huyền Thương suốt một quãng đường từ ngoài nhà lên giường đã sức cùng lực kiệt, Cung Huyền Thương thân cao 1m9 hiện tại đè lên người cô, cô cũng chỉ biết nằm đó thở phì phò, một chút sức lực đẩy anh ra cũng không có.
Gương mặt Lôi Hòa Nghi bị hơi thở của Cung Huyền Thương nung cho đỏ ửng, cô sau khi nằm một lúc thì cô có chút sức, dồn hết sức lực đẩy Cung Huyền Thương sang.
Lôi Hòa Nghi ngồi dậy từ trên giường, thở một hơi dài, nhìn Bánh Bao còn đang ngơ ngác thở dài, dẫn chú chó xuống nhà lấy đồ ăn cho nó.
Cung Huyền Thương đi cả ngày, bữa trưa đã chuẩn bị trước nhưng bữa tối thì không.
Sau đó lại vào bếp nấu cho Cung Huyền Thương một bát canh giải rượu mang lên phòng cho anh.
Lôi Hòa Nghi để canh giải rượu lên bàn rồi quay sang lay Cung Huyền Thương.
Anh cũng chỉ thoáng nhíu mày hé miệng nhưng vẫn không tỉnh, hết cách Lôi Hòa Nghi đành múc từng muỗng bón cho anh.
Nhưng Cung Huyền Thương giống như cố ý mà mím chặt môi, canh không cách nào nuốt xuống.
Như nghĩ ra gì đó Lôi Hòa Nghi đỏ mặt, vuốt má.
- Lỡ một lần rồi thôi vậy.
Cô do dự mang bát canh giải rượu lên hớp một ngụm lớn sau đó bóp miệng Cung Huyền Thương, nhắm tịt mắt cúi xuống, tự mình bón cho anh.
Đợi anh nuốt hết canh giải rượu Lôi Hòa Nghi mới mở mắt ra, không ngờ chạm phải đôi con ngươi đen tuyền sâu thẳm lại mang đầy vẻ suy tư của Cung Huyền Thương.
Cô giật mình ngồi bật dậy, vuốt miệng đứng dậy toang bỏ chạy nhưng vẫn nán lại:
- Anh tỉnh rồi thì...!uống canh giải rượu đi, ngày mai anh còn phải đi làm nữa mà.
Cung Huyền Thương lần này ngược lại ngoan ngoãn mang bát canh lên uống sạch, Lôi Hòa Nghi cầm lấy chen canh giống như chạy trốn chạy một mạch xuống nhà, Cung Huyền Thương ngồi trên giường cười xấu xa nhìn theo.
Lôi Hòa Nghi rửa sạch chén rồi đi xem Bánh Bao một lát, sau đó lại vào phòng vệ sinh chuẩn bị một thau nước ấm và khăn sạch mang lên phòng Cung Huyền Thương.
Mở cửa bước vào, cô lên tiếng:
- Cung Huyền...!Thương...!ngủ rồi sao?
Nhìn người đàn ông nằm trên giường an tĩnh nhắm mắt, hơi thở đều đều giống như đã ngủ, Lôi Hòa Nghi đặt thau nước lên bàn, gãi đầu, quơ tay trước mắt anh xem anh có thật sự ngủ chưa.
- Thật sự ngủ rồi sao?
Kiểm tra một hồi mà Cung Huyền Thương vẫn không có biến hóa gì Lôi Hòa Nghi thật sự cho rằng anh đã ngủ say mà quên rằng ngoài làm tổng tài anh còn có một nghề khác là diễn viên.
Lôi Hòa Nghi nhìn cả người anh đang đổ mồ hôi thì cúi người giúp anh cởi sơ mi ra, hành động nhẹ nhàng hết mức có thể, trên áo đã thấm ướt một mảng.
Lôi Hòa Nghi lại giúp anh thái thắt lưng, cởϊ qυầи tây ra chỉ để lại một chiếc quần cộc ngang gối, vỗ vỗ mặt cho bớt nóng sau đó lấy khăn thấm nước giúp anh lau sạch mồ hôi.
Vất vả một hồi cuối cùng cũng xong, trên trán Lôi Hòa Nghi cũng đã đổ mồ hôi, cô mang thau nước vào nhà vệ sinh đổ đi, trở ra giúp Cung Huyền Thương đắp chăn rồi chỉnh điều hòa.
Xong xuôi thì đứng bên giường nhìn anh ngủ, cúi đầu kề sát mặt anh, duy trì tư thế đó một lúc rồi Lôi Hòa Nghi hạ quyết tâm cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
- Ngủ ngon, em về đây!
Đưa tay sờ lên gò má Cung Huyền Thương một cái đầy lưu luyến rồi quay người rời đi.
Xuống nhà cho Bánh Bao vào chỗ ngủ cẩn thận rồi cô mới đóng cửa, xong xuôi thì lên xe của Cung Huyền Thương, lái về nhà..