Dạy Dỗ Con Dâu Ngoan Ngoãn

Chương 1

Ông Lâm năm nay bốn mươi chín tuổi, khi còn trẻ đã từng đi lính, luyện được một thân bắp thịt rắn chắc. Sinh ra cũng cao to, đặc biệt là chỗ phía dưới phụ nữ bình thường nhìn thấy không ai là không mê như điếu đổ. Đáng tiếc ông tuổi trung niên mất vợ, năm năm trước vợ ông mất vì bệnh, ông đã năm năm không sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng cũng không phải khó kiếm, chỉ là ông quá kén chọn. Trước đây người ta giới thiệu cho ông những người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, ông luôn chê người ta không đủ tươi non ngon miệng, mà đa số phụ nữ cũng không chịu đựng nổi ông đã ở cái tuổi này mà ham muốn tìиɧ ɖu͙© vẫn còn mạnh mẽ như vậy. Càng huống chi kích thước chỗ đó của ông còn to như vậy.

Ông Lâm vẫn thích trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng qua dù sao ở tuổi này, con gái chưa kết hôn thường do dự mà chọn người khác, ông Lâm cũng đang nghĩ đến điều đó, tạm thời phó thác cho số phận, không thể cưỡng cầu, cứ để thuận theo tự nhiên là được rồi.

Con trai của ông Lâm năm nay vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, con trai học hành chăm chỉ, lên đại học khi chỉ mới 16 tuổi, là thiếu niên thiên tài nức tiếng gần xa ở thành phố này, đương nhiên không thể không kể đến sự bồi dưỡng hơn mười năm của vợ ông.

Vợ ông Lâm là giáo sư đại học, là một người phụ nữ điềm đạm và dịu dàng, mặc dù tình cảm của hai người cũng không tồi, nhưng mà chuyện giường chiếu hai người phối hợp chẳng ra sao cả, vợ quá mảnh mai, ông Lâm lại quá thô to, đôi khi ông nghĩ cũng cảm thấy đáng tiếc, đến tuổi trung niên, cũng càng không có nổi một cuộc ân ái thật sự nồng nhiệt nào.

Sau này người khác giới thiệu những người phụ nữ đó cho ông âʍ ɦộ lại quá lỏng lẻo, hành lang cũng khô khốc, ông chưa bao giờ thực sự thích thú. Ông phiền muộn hút một điếu thuốc, thở dài rồi bước vào nhà.

Mặc dù năm nay ông vẫn chưa nghỉ hưu, nhưng làm đến nay ông cũng đã gần như sắp nghỉ hưu, cho nên một tuần chỉ cần làm việc vào thứ hai và thứ sáu mà thôi. Ông có một căn nhà riêng, con trai cũng vừa mới kết hôn, ông cho con trai một khoản tiền cọc để mua một căn nhà lớn hơn, con dâu và con trai là bạn học cùng chuyên ngành, công việc của cả hai đều rất bận rộn, thỉnh thoảng ông sẽ ghé qua làm hộ cơm, hoặc mua ít rau, thịt bỏ tủ lạnh cho họ ăn dần. Ông tự an ủi mình, già rồi già rồi, chậm một chút cũng được, giúp đỡ đám trẻ, cả ngày cũng đừng nghĩ đến chuyện ấy...