" Đi chuẩn bị nước mang vào sa mạc."
Ramses một bên đem Ngải Vi cẩn thận đặt ở trên giường, một bên nhàn nhạt phân phó lấy, đôi mắt màu hổ phách một mực không hề rời khỏi khuôn mặt của Ngải Vi.
Sắc trời đã dần dần tối đi, mặt trời dần dần ẩn vào đáy sông Nile rồi, mặt sông dần dần nhuộm thành màu đen xanh thẳm điểm một chút những vì sao tinh tinh bắt đầu xuất hiện ở phía trên bầu trời.
Lộ trình hồi trở về Thebes rất thuận lợi, thoáng một cái có đoàn người ngựa đang chờ, một đoàn người ngựa ở dưới trời chiều đang đi dần về phía hoàng hôn. Chỉ trong một khắc cuối cùng đã trở về vương cung Thebes, Ramses chưa có trở lại tẩm cung của mình hoặc như thư phòng, mà là trực tiếp mang theo Ngải Vi về tới gian phòng của nàng. Toàn bộ hành trình Đông vẫn thủy chung đi ở bên cạnh nhưng không nói một lời, có một lần tầm mắt của Ngải Vi chạm vào mắt Đông, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn nhìn hắn rồi mỉm cười, do đó hướng hắn để biểu đạt sự áy náy của mình. Nhưng mà trước đó thì thanh sắc trong ánh mắt của hắn đã bất động và dời đi chỗ khác.
Nàng có thể thấy được đó là một gương mặt xa lạ, tuy vẫn là ngũ quan đó, màu da đấy nhưng mà vẻ mỉm cười ôn hòa hằng ngày không có. Thậm chí ngay cả lúc gặp lại Ngải Vi, sự quan tâm đều không có. Hắn tựa như biến thành người khác, giống như biến thành người máy không có sinh mạng hoặc nói đúng hơn giống như một cái bóng lẳng lặng yên đi theo Pharaong, tựa như ngay cả hô hấp của mình đều biến mất.
Nàng thậm chí còn nảy sinh hoài nghi người một mực đi theo bọn hắn, bây giờ cũng không phải là Đông mà nàng hằng ngày từng biết.
Nhưng mà, nhất cử nhất động của hắn cũng không có gì đặc biệt. Nếu là nói khác thì có chỗ không giống, chỉ là tăng thêm vài phần khoảng cảnh xa lạ đối với nàng. Là vì nguyên nhân Ramses ở đây sao ?
Nàng quả thực nhớ không ra, bởi vì thời điểm trước kia Ramses ở đây, nàng không có chú ý tới Đông.
Pharaong mệnh lệnh cho mọi người trong phòng lui ra, rồi nhàn nhạt nhìn thiếu niên trước mặt nói:
" Qùy xuống ."
Đông lập tức quỳ một gối chạm đất, một tay chống đỡ đầu gối, giống như một vị võ quan quỳ trên mặt đất.
Ramses cầm chặt bảo kiếm treo bên phía eo mình, rồi đem kiếm rút ra. Thanh bảo kiếm này cũng không hoa lệ, cũng không nhìn thấy điêu khắc tinh tế, thân kiếm đen nhánh này thoạt nhìn thì không thấy có gì đáng ngờ, nhưng mà Ngải Vi liếc mắt một cái là có thể biết rõ, đây là một loại kiếm sắt cực kỳ hiếm thấy ở Ai Cập, ở thời đại này kiếm sắt là một loại vũ khí cường đại nhất cùng sắc bén nhất.
Lúc này, Pharaong trẻ tuổi hướng mũi kiếm chỉ về hướng của Đông, mũi kiếm lạnh như băng mà dán vào trên mặt của hắn.
" Ngươi làm cái gì?"
Ngải Vi kinh ngạc từ trên giường. Cố gắng đứng dậy, hắn lại dùng cánh tay trái vươn hướng nàng, bàn tay rộng lớn ở khoảng cách mặt của nàng đến cm ngăn trở tầm mắt của nàng :
" Yên lặng ."
Hai chữ này được nói ra rất nhẹ, giọng của Ramses cũng bình tĩnh, lại mang theo vài phần làm cho người ta không dám kháng cự lực uy hϊếp. Nàng sững sốt một chút, chỉ thấy mũi kiếm của hắn đã có chút dùng sức, Gương mặt của Đông vốn là trắng noãn bây giờ có chút rịn ra tơ máu đỏ tươi. Nhưng mà biểu hiện của Đông lại không có chút biến hóa nào, phảng phất tất cả mọi chuyện hết thảy đều là thuận theo ý của Pharaong muốn như thế nào thì hắn sẽ hoàn toàn chấp nhận mà không có bất kỳ hành động kháng cự nào.
" Bảo hộ Ngải Vi công chúa an toàn, là ta mệnh lệnh cho ngươi ."
Ramses chậm rãi nói xong, cầm kiếm trong tay chạy dọc theo đường cong đôi má của Đông kéo xuống, làm ra một đường máu chảy nhàn nhạt, cuối cùng thanh kiếm ngừng lại bên chiếc cổ của Đông.
" Chuyện đơn giản như vậy mà không làm được sao ?"
Hắn nhìn Đông rồi nói chuyện, tuy nhiên đôi mắt lạnh lùng lại quét qua Ngải Vi .
Một khắc này, Ngải Vi lập tức đã rõ ý định của hắn, mặc dù dùng kiếm chỉ vào Đông, nhưng lại hướng nàng uy hϊếp. Có lẽ nàng có đủ thông minh để biết rõ trước khi xuất hiện ở Cush, hắn sẽ không dễ dàng mà tổn thương nàng, như vậy dùng người bên cạnh nàng để uy hϊếp thì sẽ hiệu quả hơn.
Nàng còn dám vững vàng mà nói là lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân mà tùy ý làm bậy sao ?
Cái quốc gia này là của hắn, hắn có quyền đơn giản mà gạt bỏ bất luận cái gì cản trở sự có mặt của hắn.
Giống như lúc trước, lịch sử bất kể như thế nào cùng địa vị của hắn không thể nghi ngờ. Nàng lảo đảo mà từ trên giường bò xuống dưới, đến quỳ xuống trước mắt Đông, dùng cánh tay mà ngăn thân kiếm lại, hắn còn chưa nói bất luận cái gì, nàng đã vượt lên trước lớn tiếng mà nói với Pharaong.
" Không phải là Đông không biết công tác, mà đều do ta không tốt muốn len lén chạy ra ngoài, không lo lắng đến tâm tình của người khác, vì vậy từ bây giờ ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa ."
Nàng giương mắt thực sự nhìn xem hắn, câu nói kế tiếp cũng không nói ra miệng.
Nhưng vẻ mặt nàng lo lắng thì đã nói ra hết thảy, nàng chỉ khẩn cầu hắn đem tất cả những lời chỉ trích hết thảy đều đổ lên trên người của nàng, cái này là toàn bộ do nàng tùy hứng, nàng không muốn liên lụy đến Đông.
" Xin hãy trừng phạt ta ."
Ngải Vi cúi đầu thật thấp, thật sâu .
" Ta năm lần bảy lượt mà ngông cuồng rời khỏi hoàng cung, không giữ lời hứa trước đây, thỉnh ngài dùng phương pháp của Ai Cập để trừng phạt ta. Nhưng Đông thì cái gì cũng không biết, vì vậy xin không nên làm khó hắn ."
Gian phòng lúc này bị bao phủ bởi một sự yên tĩnh đến đáng sợ, nàng nhắm mắt lại, toàn thân bởi vì khẩn trương mà cứng ngắc, hai tay nàng nắm thật chặt, trong lòng bàn tay điểm qua một chút mồ hôi.
Thời điểm mà hắn chưa nói lời nào, nàng luôn cảm thấy bất an. Mà dưới tình huống như thế, loại này lại tăng lên trong lòng nàng cảm giác như đi xuống vực thẳm mà không có đáy.
Vừa mấy ngày trước, nàng rõ ràng là đáp ứng hắn không hề tùy tiện mà chạy loạn, ngoan ngoãn lưu lại gian phòng của mình, vậy mà bây giờ .....
" Bệ hạ, đã chuẩn bị xong nước mang vào sa mạc ."
Thanh âm người hầu từ ngoài cửa ra vào truyền tới, Ramses vừa liếc nhìn hai người quỳ ở trước mắt mình, Đông không có một tia biểu lộ, cùng Ngải Vi cúi đầu thật sâu thật thấp.
Hắn cũng không muốn tổn thương Đông ....kiếm của hắn cũng không mang theo khí lực gϊếŧ chóc. Có lẽ Đông đã cảm thấy, thế nên Đông mới có thể bình tĩnh như thường, thậm chí còn lãnh đạm hơn bình thường.
Mà nàng hiển nhiên là không phát giác ra dụng ý của hắn.