Đây là quốc gia do người các bộ lạc người da đen hợp lại tạo thành quốc gia. Ai Cập đối với quốc gia của bọn hắn có thừa khả năng để chinh phục. Ai Cập tự xưng là con dân của thần, như thế nào cam nguyện cùng dân tộc thấp hèn này kết thông gia. Nếu như những ....giả thiết này cũng không dùng được, vậy cái gọi là nguyên nhân chính trị lại đến tột cùng là chuyện gì chứ? Có thể biết đến là, phía trước mình nhất định là sẽ đối với hắn sinh ra trợ giúp lớn đấy. Hắn đưa tới ban thưởng lớn, những đồ quý giá cùng đẹp đẽ, không chỉ là một loại vật chất cùng báo đáp trước, mà càng là một loại ám chỉ :
Ngải Vi là công chúa, là muội muội lớn nhất của Pharaong Ai Cập, hôm nay Pharaong thừa nhận huyết thống của nàng là huyết thống Vương gia. Hắn đúng hẹn đã tiến hành khẳng định địa vị của nàng, đơn giản cũng là một loại ám chỉ nàng cũng y theo yêu cầu của hắn tiến về phía trước Nubian, đi hoàn thành sứ mạng không biết là vì nguyên nhân gì kia.
Có thể giúp được hắn, nàng hẳn là vui vẻ đi, nhưng là lần này thật sự không biết mình sẽ như thế nào, lại sẽ như thế nào mới có thể gặp lại hắn :
" Cùng là một tương lai, chỉ có thể hứa hẹn đi qua. Có lẽ ta rời khỏi hắn xa một chút, lịch sử cũng sẽ không bởi vì ta mà thay đổi ...."
Ngải Vi thì thào nói, đem hết toàn lực mà an ủi mình :
" Càng có lẽ Đề Thiến nói đúng ......"
Tất nhiên, sâu xa bên trong còn có số mệnh tồn tại, có lẽ số mệnh của nàng là lại một lần nữa rời khỏi hắn, sau đó dưới năng lực có sức mạnh thần bí, trở lại tương lai. Không, có lẽ nàng lần này trở về thời đại này, căn bản chính là vẽ vời cho thêm chuyện ra:
Đóa đứng ở một bên, đưa mắt lên nhìn, nàng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt già nua của Đóa:
" Điện hạ, ngài vừa mới nói...."
Ngải Vi sững sờ, xoay đầu lại .
" Cùng là một tương lai, chỉ có thể hứa hẹn đi qua...."" Không phải..."
Đóa vậy mà có vài phần kích động, nàng tiến lên vài bước, ánh mắt đυ.c ngầu thoáng cái vững vàng mà khóa chặt lấy Ngải Vi.
" Ngài là từ đâu biết đến cái tên này ."" Đề Thiến, ngài đang nói đến Đề Thiến sao?"
Ngải Vi kinh ngạc nhìn xem Đóa, vừa muốn mở miệng hỏi, nhưng cái nghi vấn này còn chưa kịp mở miệng, đã bị âm thanh từ cửa ra vào truyền tới cắt đứt :
" Ngải Vi điện hạ, Đông xin gặp."
Thời điểm, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong nội tâm Ngải Vi tự nhiên sinh ra liên tưởng như thế này.
" Đó là một mặt trời vào mùa đông, đôi mắt màu xám tro trên bầu trời, bên trên che một tầng sương mù thật mỏng, nhưng thủy chung là ánh sáng lãnh đạm." Chính là một thiếu niên tầm khoảng 17-18 tuổi, chậm rãi đi vào trong phòng của Ngải Vi, sau lưng hắn đi theo hai vị thần tử, thoạt nhìn thì tuổi tác so với hắn thì đã lớn hơn. Thiếu niên có gương mặt thanh tịnh mà tuấn mỹ, thân thể cân xứng mà rắn chắc. Tóc tai hắn cắt ngắn nhàn nhạt màu màu rám nắng, theo bước chân cùng một chỗ vừa rụng và tản mát ra tràn ngập vận luật nhảy động.
Đứng ở trước mặt Ngải Vi, hắn có chút khom người, thật sự lễ phép nói:
" Điện hạ, Đông bái kiến ."
Phát âm văn tự là " Don." Có thể là Đông, cũng có thể là tòa nhà.
Ngải Vi không chút do dự, trong đầu miêu tả ra một văn tự chữ hán, đó chính là Đông. Nhưng cũng không phải mang theo ý nghĩa là mùa đông rét lạnh, mà chính là một cái văn tự bình thường đấy, không có gió mùa đông, tên hắn tạo ra cho người ta cảm giác ôn hòa, nhưng lại cũng có khí trời trong lành làm cho người ta thoải mái, sảng khoái. Lập tức, nàng đối với thiếu niên trước mắt này ấn tượng cực kỳ tốt đẹp.
Nhìn phương thức hắn hành lễ, nói rõ hắn hẳn là cũng có một chút địa vị, vì vậy nàng cũng hơi khách khí gật đầu " Đông. "
Thiếu niên mang theo dáng tươi cười, cách tay thon dài của hắn chỉ hướng hai vị thần tử đứng sau lưng. Hai vị lão thần lập tức hướng Ngải Vi hành lễ, nhưng là không thể hiện ra sự tôn kính, không bằng nói là ngại Đông ở trước mắt, nên đành phải ở trên mặt mũi thể hiện qua loa xuống.
"Bệ hạ, phân phó ta tới, mang tới hai vị quan viên học thức uyên bác, để cho bọn họ là giới thiệu cho ngài một chút văn hóa, bối cảnh về nước Cush . "
Nghe thế là biết đây là hình thức giới thiệu, Đóa một mực an tĩnh đứng ở bên cạnh, nhưng bỗng nhiên sắc mặt Đóa bỗng nhiên biến đổi, lảo đảo mà chạy tiến lên đây, hơi hốt hoảng hỏi. :
" Ngải Vi điện hạ, bệ hạ thật sự muốn đem ngài gả cho ......"
Còn không đợi Ngải Vi trả lời, Đông nhẹ nhàng hơi nghiêng thân, thì hai người hầu đi từ phía ngoài cửa tiến lên, một trái một phải đỡ lấy Đóa hướng ra ngoài cửa mang đi :
" Bệ hạ, còn phân phó Đóa đã lớn tuổi rồi, sợ không thể chăm sóc, phục vụ tốt cho điện hạ, vì vậy trước khi đến thủ đô Cush, để ta đi theo với tư cách là người hầu thϊếp thân trong tay điện hạ, Đóa đã có nơi công tác an bài ở nơi khác . "
Đóa bị nửa bắt buộc mà lôi ra ngoài phòng, không khí càng trở nên xấu hổ. Thiếu niên, thanh tịnh dáng tươi cười mặc dù không thay đổi, nhưng là ấn tượng tốt ban đầu với Đông của Ngải Vi đã biến mất thay vào đó là càng thêm phần hoài nghi. Nàng không có lập tức đứng lên truy vấn, chỉ là như trước vững vàng mà ngồi ở trên mặt ghế, yên lặng mà theo dõi biến đổi chung quanh.
Ramses muốn lợi dụng nàng, sở dĩ sẽ không cho người động vào nàng, nàng có thể ngồi xuống xem những người đến đây là trình diễn vở kịch gì.
Thiếu niên khẽ vuốt cằm, cười híp mắt đối với lão thần sau lưng nói :
" Tây Kha, La Bố, các ngươi có thể bắt đầu nói "
Hai vị lão thần không nhanh không chậm tiến lên một bước, trong đó một vị cúi đầu thật sâu, hắng giọng một cái, bắt đầu coi như lớn giọng nói :
"Bệ hạ hi vọng Ai Cập cùng Cush thành lập quan hệ tốt đẹp, Ngải Vi điện hạ, thân là Công chúa duy nhất của Ai Cập chưa lập gia đình, nên sắm vai liên kết tình hữu nghị của hai nước ."
Một vị khác tiếp lời nói:
" Cush là một quốc gia nằm ở phía nam Ai Cập, là nước láng giềng trọng yếu của Ai Cập, hai nước giao hảo đem tới địa vị chính trị sinh ra ảnh hưởng trọng đại với Ai Cập. Trước khi ngài đi, liền cho lão thần giới thiệu một chút cho ngài trước khi xuất giá cần phải chú ý tới lễ tiết, một chút về văn hóa vương quốc Cush ."
Thanh âm của vị lão thần tử đấy nói rất to, Đông ở một bên lễ phép nhìn xem, người hầu đứng ở cửa ra vào cung kính chờ lệnh. Ngải Vi lấy chiếc ly bên cạnh người của Đóa lúc nãy, một bên nghe lão thần tự thuật, một bên nhìn như thất thần đánh giá chiếc ly bùn, vị thần tử nói tiếp :
" Hết sức phục vụ quốc vương Cush . "
Thời điểm, lão thần tử nói ra câu nói này, chén nước kia liền đổ ập mà đổ xuống hết, đều dội lên đầu của hắn, nàng còn bổ sung thêm một cái ly khác hung hăng nện lên đầu vị thần tử kia.
Quan văn thoáng cái bối rối, ngay sau đó làn da đang đỏ lựng vị tức giận nhưng cố kìm nén chuyển thành xanh, gân xanh bên não đột ngột một dây lại một dây hiện lên, hai vị thần tử lúng túng đứng ở nơi đó, không thể động đậy.
Đông liền vội vàng tiến lên một bước, trong thanh âm có chứa thêm vài phần khó xử :
" Điện hạ, La Bố nói có gì không đúng sao. Đông sẽ đổi lại vị thần tử khác cho ngài ."
Ngải Vi mặt không thay đổi nhặt lên một chiếc váy lụa trắng trong chiếc rương đắt giá, nhẹ nhàng mà lau bọt nước lưu lại trên người, đối với người đang chật vật trước mắt không thèm để ý.
" Điện hạ, La Bố đại nhân theo bệ hạ nhiều năm từ lúc ngài vừa mới đăng cơ, thì đã bắt đầu nhậm chức vị quan viên ngoại giao, nên đã đọc qua vô số công văn, ngươi tại sao đối với hắn không tôn kính như thế."
Cái tên khác là Tây Kha rốt cục lòng đầy căm phẫn mà kêu lên.
Ngải Vi liếc mắt nhìn hắn :
" Ngươi có biết hay không?"
Nàng dựa tay vào chiếc ghế tựa, ngón tay trắng nõn không khách khí chút nào chỉ vào cái mũi của thần tử đang chật vật .
" Hướng vương thất nói dối, sẽ bị phán cực hình."
Câu nói:
" Công chúa của Ai Cập xuất giá, vì " quốc vương Cush phục thị." Câu nói như vậy tuyệt đối không thể nào là do Ramses nguyện ý thừa nhận." Hai vị thần tử kia nhìn như cung kính, nhưng là trong ngôn ngữ sử dụng từ ngữ, làn điệu lại không có cách nào ức chế ám chỉ ra đối với thân phận của nàng vài phần xem thường, cùng bất kính .
Nhưng lúc này, bọn hắn sao biết được, trong thân thể nhỏ gầy của công chúa Ngải Vi này, sớm đã không còn là vị công chúa nhu nhược kia mà là một người cương quyết, bướng bỉnh, một linh hồn quật cường. Bất kể là ở không gian nào, tuyệt đối không nên tùy tiện xem nhẹ Ngải Vi Full Modiet.