"Dân chúng đang không ngừng thỉnh cầu, muốn ta đem ngươi xử tử. "
Thanh âm nhàn nhạt giống như từ nơi xa xôi bay tới, hắn không để lại dấu vết mà lập tức chuyển đề tài.
"Về lẽ thường mà nói, để không mất đi sự công bằng, thân là tế ti ngươi không hề ra sức vì nước; thân là vương thất, ngươi chưa từng có qua dòng máu công chúa chính thống. Ta chỉ cần hạ lệnh một tiếng, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể bị lôi ra Thebes, bị chặt đầu trên sa mạc nóng cháy."
Ramses dừng lại, đợi xem phản ứng của Ngải Vi. Nàng một câu cũng không nói, giống như muốn từ chối cho ý kiến về vấn đề này, cũng không thèm để ý. Cái này là phản ứng cực kì bình tĩnh, làm cho hắn không khỏi lộ ra một tia mê hoặc.
Một lát, hắn hơi hơi nhíu mày, hai mắt khôi phục vẻ đạm mạc lúc trước. – "Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể dùng cái này. Mặc kệ ngươi đến tột cùng phạm phải sai lầm gì, từ nay về sau, ngươi vẫn là công chúa của Ai Cập, huyết mạch vương thất."
Nghe vậy, nàng khẽ run lên, lập tức dùng sức đứng dậy, ngửa đầu nhìn về phía hắn cao lớn, trong con ngươi màu xám thấu triệt không có một chút tạp chất.
"Ta không cần địa vị vương thất ."
Hắn sửng sốt.
"Ngươi không cần huyết thống vương thất Ai Cập? Không khát vọng tương lai yên giấc vĩnh hằng ở lăng mộ hoàng thất."
Ngải Vi cắn răng, cố gắng đứng lên, nhìn về phía nam nhân cao hơn nàng khoảng chừng một cái đầu.
"Mái tóc màu bạc này, con ngươi màu xám này, đây vốn hoàn toàn không giống với khuôn mặt của người Ai Cập – Không phải sao?"
Hắn nhíu mày, ánh mắt màu hổ phách không hề chớp mà đánh giá thiếu nữ trước mắt, trên khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra một chút biểu lộ.
Hồi lâu,
Hắn rốt cục lại mở miệng, ngữ điệu bình thản gần như muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Mặc kệ ngươi đang chảy dòng máu thấp hèn như thế nào, mặc kệ hình dạng của ngươi cổ quái như thế nào, với người khác, ngươi vẫn là Công chúa của vương thất Ai Cập, ngươi có nghĩa vụ kính dâng tất cả của ngươi cho Ai Cập."
Nàng hơi hơi cắn môi, nhìn hắn, mãi đến khi trái tim gần như vỡ vụn kia dần dần khôi phục trạng thái vốn có đập mạnh.
"Này ... Ngươi muốn ta làm gì đây?"
Mặt trời từ trong đám mây chậm rãi lộ ra, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời chiếu xuống thì gần như trong suốt, Ngải Vi lấy tay nắm chặt làn váy, nhẹ nhàng mà hỏi.
"Nếu ta nghe lời ngươi, nếu ta làm theo điều ngươi nói ...""Ngươi muốn cái gì để báo đáp lại? Sự tán thành của vuơng thất ? Tài phú? Quyền lực?"
Thanh âm lạnh lùng mang theo vài phần khinh thường, thản nhiên cắt đứt lời của nàng, giống như trùy lạnh chặn ngang, một lần lại một lần mà đâm vào nội tâm của nàng nơi mềm mại nhất, làm cho nàng mỗi lần hô hấp đều trở nên khó khăn như vậy.
Nàng dừng lại, lập tức ép buộc chính mình mỉm cười, giống như hoàn toàn không cảm thấy đau khổ, nói tiếp, "Ngươi sẽ vui vẻ sao?"
Hắn hé miệng, hơi mê mang mà nhìn về phía nàng.
"Nếu ta nghe lời ngươi, đi làm chuyện kia, ngươi sẽ vui vẻ sao? Sẽ có trợ giúp rất lớn với sự thống trị của ngươi sao?"
Nét mặt của nàng còn chăm chú như vậy, kiên quyết như vậy, mỗi một chữ đều nói rõ ràng như thế.
Gió thổi qua lá cây, phát ra tiếng sàn sạt, trong ao sen màu thủy lam dâng lên một gợn sóng lăn tăn.
Trong quá khứ kia, chính tay hắn gϊếŧ chết muội muội của mình vào ngày đó, hắn ôm nàng chặt như vậy, giống như ngay cả một giây cũng không muốn buông tay.
Nàng có thể cảm nhận được mình mong muốn mãnh liệt như vậy, mong muốn dựa vào.
Nàng chỉ nhớ rõ mình lúc ấy có ý nghĩ đơn thuần, muốn làm hắn cười, muốn hắn vui vẻ, làm cho hắn quên đi tất cả ưu sầu cùng đau khổ. Bởi vì nàng ở bên cạnh hắn, nàng muốn ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn ...
"Vi ... Ngươi thích ta sao?""Ừ, thích. Bất luận ngươi làm cái gì, thế nào, ta đều thích ngươi.
Dù cho có một ngày ngươi không hề thích ta...ta vẫn thích ngươi. Ta muốn ở lại bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi. Chỉ thích một mình ngươi."
"Nếu ngươi nói muốn vui vẻ, ta sẽ đi làm ."
Thanh âm trong trẻo giống như một viên ngân châm rơi xuống mặt thủy tinh, đôi mắt to màu xám chăm chú nhìn nam tử trước mắt, kiên quyết như thế.
"Nếu như vậy có thể củng cố sự thống trị của ngươi, bảo vệ lãnh thổ của ngươi, bảo vệ ngươi ... Ta lập tức đi làm."
Trong con ngươi màu hổ phách hiện lên biểu cảm đặc biệt không dễ dàng nhận ra, có thể ngay sau đó, hết thảy đã bị bề ngoài lạnh lùng che dấu. Hắn đem hai tay ôm ở trước ngực, khóe miệng gợn lên một tia châm biếm nhàn nhạt.
"Mỗi con dân Ai Cập đều có nghĩa vụ bảo vệ quốc gia mặt trời vĩ đại này, muội muội của ta ."
Nụ cười trên mặt còn không kịp dừng lại, đã bị tuyệt vọng sâu đậm vô tình cắn nuốt.
"Như vậy vì Ai Cập, lập tức gả ngươi cho quốc vương Cush."
Ta lựa chọn trở về.
Chỉ là muốn đối tốt với hắn. Lúc này đây đến phiên ta bảo vệ hắn, đến phiên ta làm hắn hạnh phúc.
Cho nên dù hắn quên ta, cho dù hắn yêu người khác.
Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn,
Ta liền cảm thấy hạnh phúc .
Thật vậy chăng?