Hai người đứng gần nhau, Yên Nhiên không vui hỏi:
- Vì sao không đợi ta?
Tay Triệu Duệ Kỳ nâng lên muốn giữ chặt cánh tay của Yên Nhiên, nhưng lại ngừng ở không trung.
- Vào núi rất gian khổ, ta lo ngươi chịu không nổi.
- Cho nên ngươi không nói với ta, quên ước định cùng nhau đi tìm Bình Nhất Chỉ.
Ánh mắt Yên Nhiên ảm đạm rồi bùng lên ngọn lửa, roi ngựa giơ lên, dừng ở trước ngực Triệu Duệ Kỳ.
- Ngươi lại gạt ta, luôn tìm một lý do thật tốt, rồi gạt ta.
- Biểu muội.
Ngực Triệu Duệ Kỳ đau đớn, không phải vì Yên Nhiên đánh hắn, mà là trong mắt nàng tràn đầy đau thương.
Trong trí nhớ của hắn Yên Nhiên luôn kiêu căng vui vẻ, đôi mắt sẽ không nhiễm sầu bi thương tổn, cầm lấy cổ tay Yên Nhiên:
- Thực xin lỗi.
Tâm Triệu Duệ Kỳ co rút, giọng của nàng rất nhẹ, ánh mắt u ám không nhìn thấy ánh sáng:
- Biểu ca có biết, có khi giấu diếm so với lừa gạt còn tệ hơn, càng đáng sợ hơn.
Nàng không muốn bị Triệu Duệ Kỳ lừa gạt giấu diếm, nếu nàng cẩn thận một chút, nếu Triệu Duệ Kỳ nói cho nàng biết thân thể hắn không tốt.
Thì kiếp trước Triệu Duệ Kỳ sẽ không chết sớm như vậy, cũng không khiến nàng cảm thấy bất lực nhìn sinh mệnh của biểu ca từ từ mất đi.
Không muốn nàng thương tâm, không muốn nàng khổ sở, đem tài sản ít ỏi còn lại đưa cho nàng, cũng ký thư cùng cách...
Đây là chuyện hắn an bày sau khi chết, Yên Nhiên càng cáu giận bản thân khiến hắn bị thương tổn.
Người đau khổ nhất khi mất tước vị thế tử chính là hắn, nhưng hắn lại trấn an nàng, lúc nàng oán hận nổi giận, nàng hồ nháo.
Dù bổng lộc của hắn không nhiều lắm, cũng chưa bao giờ bạc đãi nàng.
Nàng vẫn có cuộc sống không thua kém gì thế tử phi, sau này nàng mới biết, hắn bán rất nhiều bộ sách trân quý mà hắn yêu thích nhất, nhận hết mọi ánh mắt chế giễu của người ngoài.
Tính khí của nàng không tốt, có khi không khống chế được mà cùng ngoại nhân tranh cãi, biểu ca vẫn luôn che chở nàng.
Có lẽ do thái độ thờ ơ của Nhữ Dương vương, đã dung túng rất nhiều người, dù nàng nhận bao nhiêu thương tổn cũng không bằng biểu ca.
Mặc kệ người khác nhục nhã hắn thế nào, thì hắn vẫn đem nàng hộ ở phía sau, Yên Nhiên lấy mu bàn tay lau nước mắt, thân thể hắn không tốt, vì nàng đòi công đạo, cùng người khác đánh nhau.
Cuối cùng khiến người nhục nhã nàng phải xin lỗi nàng.
Lúc đó nàng cũng không chú ý biểu ca đã bị thương, hắn luôn nói không có việc gì, không có việc gì, nàng tin...
Nàng lúc nào cũng tin hắn, nhưng hắn một lần lại một lần gạt nàng, từ lúc rời khỏi vương phủ, bọn họ cũng chưa từng trở về.
Hắn gạt nàng đi đến lăng mộ của đại di Nhàn Nương, ngồi ngây người vài canh giờ, hắn đều gạt nàng, che dấu tất cả thống khổ, chỉ đem sủng nịnh tươi cười lưu lại cho nàng.
Sau khi hắn chết bệnh, nhập vào phần mộ tổ tiên của Triệu gia, Yên Nhiên đã khóc không thành tiếng, giống như nổi điên túm chặt Trinh Nương đang được Nhữ Dương vương bảo hộ.
Nàng đau đớn mắng nàng hại biểu ca, tán một cái tát, lúc đó Nhữ Dương vương gần như muốn gϊếŧ nàng, Trinh Nương ngăn cản Nhữ Dương vương, ngăn cản nhi tử hiếu thuận, đi đến bên người đang khóc xụi lơ trên mặt đất là nàng.
Lúc đó nàng chật vật như vậy, còn Trinh Nương mặc bạch y tơ lụa cao cao tại thượng, nhìn nàng thương hại.
『Ngươi không xứng với Triệu Duệ Kỳ, càng cô phụ một mảnh thâm tình của hắn, ngươi đã từng có những thứ khiến nữ tử thế gian này khát cầu, nhưng ngươi không biết quý trọng hắn, tùy ý tiêu xài, rơi xuống cục diện như thế, là tại ta? Mặc kệ ngươi có tin tưởng hay không, ta chưa bao giờ muốn để Duệ Giác tranh giành thế tử vị.』
Lúc đó chỉ có một mình Yên Nhiên quỳ gối trước mộ phần của biểu ca, nhìn Trinh Nương được Nhữ Dương vương săn sóc nâng đở, có nhi tử làm bạn, từ đây về sau nàng chỉ có một mình, để hối hận vô tận cắn nuốt nàng.
Trinh Nương đã từng hỏi nàng, "ngươi thích Triệu Duệ Kỳ sao?" Nàng nói thích, lúc đó Trinh Nương chỉ cười.
Nếu nàng thích, sẽ không tin tưởng Trinh Nương như vậy, nếu nàng thích, sẽ không thể không biết biểu ca đau khổ.
Vẻ mặt Yên Nhiên hoảng hốt, thì thào nói:
- Không phải đã sớm biết rồi sao? Nàng nói đúng, ta không xứng với ngươi, vì cái gì còn muốn chạy tới đây? Rõ ràng đã buông tha, vì cái gì còn muốn chạy tới, vì cái gì? Vì cái gì?
Triệu Duệ Kỳ nắm chặt đầu vai đang run rẩy của Yên Nhiên, tràn đầy khủng hoảng nói:
- Thực xin lỗi, biểu muội, ta sẽ không bao giờ gạt ngươi nữa, sẽ không bao giờ nữa.
- Ta nghe đủ lời thực xin lỗi, ta nghe đủ lời tốt cho ta.
Yên Nhiên vung tay Triệu Duệ Kỳ:
- Nếu ngươi không muốn ta ở bên cạnh ngươi, không muốn gặp ta cứ việc nói thẳng, ta Lý Yên Nhiên sẽ không bao giờ gặp lại ngươi.
- Biểu muội, biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ túm chặt Yên Nhiên đang định xoay người bỏ đi, đầu cúi thấp, thấp giọng nói:
- Sao ta có thể muốn ngươi rời khỏi?
Yên Nhiên cắn môi:
- Ta phải rời khỏi ngươi, ta không thích ngươi, chưa từng thích ngươi.
Triệu Duệ Kỳ lắc đầu nói:
- Ta không tin.
Yên Nhiên lau nước mắt, cười nói:
- Vì sao không tin, ta đã làm được gì cho ngươi? Ngươi nghĩ không ra, vẫn luôn là ngươi sủng ta, ngươi có biết vì cái gì mà ta ở cạnh ngươi? Vì ngươi là thế tử của Nhữ Dương vương phủ, ở cạnh ngươi rất có mặt mũi, vì đại di là kinh thành đệ nhất mệnh phụ, có được nàng yêu thích ta sẽ không bị người khi dễ, ta đi đến đâu cũng sẽ khiến người hâm mộ ta, ghen tị ta, nịnh bợ ta, ha ha ha, biểu ca ngu ngốc, ta coi trọng là địa vị thế tử của ngươi, là gia thế của ngươi, là phụ mẫu ngươi, ta chưa từng nhìn trúng ngươi.
- Bây giờ đại di sắp chết, vương gia sẽ thú kế phi, lúc đó địa vị thế tử ngươi có thể giữ được hay không còn khó nói, kế phi rất lợi hại, ta sẽ không cùng ngươi chịu khổ.
Yên Nhiên cười càng xán lạn, hèn mọn nói:
- Ngươi văn không thành, võ cũng không, có chút chi, hồ, giả, dã văn vẻ thư sinh, lại không thể tham gia khoa cử, thân thể cũng không tốt, không hoạt động nhiều không chừng có ngày phải đi.
(Yul: Chi hồ giả dã hiểu nôm na là các hư từ được sử dụng để khảo tú tài, người nào dùng mà viết được thành văn coi như đậu tú tài )
- Tổ mẫu ngươi không thích ta, kế phi nhìn thì hòa ái có thể tin, nhưng không biết có thủ đoạn âm hiểm gì, Trinh Nương nhắc ta, mẫu có thể vì tử mà hy sinh tất cả, trên đời không có gì sánh bằng tình thương của mẫu thân, mẫu vì tử cường cũng là Trinh Nương nói, nàng còn nói, kế phi cùng đích tử là đối lập, nâng gϊếŧ, ngầm gϊếŧ, thủ đoạn không ít, nếu kế phi không có hài tử thì đỡ một chút, một khi có nhi tử, thân là mẫu thân không thể không tranh, không thể không tính kế, khó nhìn nhất chính là nhân tâm, khó thừa nhận nhất cũng là nhân tâm.
Yên Nhiên giống như mất ý thức, thao thao bất tuyệt nói ra thủ đoạn của kế phi.
Từ lúc Yên Nhiên nói không thích hắn, cùng hắn vui đùa là vì địa vị thế tử của hắn.
Thì Triệu Duệ Kỳ cũng chưa từng nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Yên Nhiên, lúc này vẻ mặt hắn thả lỏng, bên môi nở nụ cười.
Nghe nàng nói về thủ đoạn âm hiểm của kế phi, giống như sợ hắn không nhớ được, nghe không rõ, vẫn luôn thêm một câu Trinh Nương nói.
- Yên Nhiên thích ta.
- Ai nói?
Yên Nhiên như mèo bị dẫm phải đuôi, đưa tay quất tay hắn, muốn thoát khỏi ràng buộc nhưng không giẫy ra được, Yên Nhiên cả giận nói:
- Ngươi còn chưa hiểu rõ sao, ta chỉ coi trọng địa vị của ngươi, thế tử phi rất tôn vinh, ta là người ái mộ hư vinh, không biết quan tâm người khác, ngươi đừng nghĩ ta sẽ vì ngươi mà làm cái gì, ta không gây phiền phức cho ngươi là tốt lắm rồi, ngươi nói thi từ này nọ ta nghe không hiểu, càng không thích, đại học trung dung luận ngữ Bách gia, ta cũng không có nhớ được vài câu, ta thích vàng bạc châu báu, hoa phục mỹ thực, kiêu căng ngang ngược, cậy mạnh hϊếp yếu.
- Ngươi buông tha cho ta đi, ta tìm được mục tiêu tốt lắm, ta không cần ngươi nữa, ngươi thành toàn cho tâm tư ham hư vinh phú quý của ta đi, ta đi... Đi gả cho cửu...
Yên Nhiên ngậm miệng, lúc này cửu hoàng tử mới hai tuổi, nàng gả không được:
- Ta đi gả cho... Gả cho...
Nàng bị Triệu Duệ Kỳ kéo đến dòng suối bên cạnh:
- Triệu Duệ Kỳ, ngươi buông ta ra, ngươi có tự tôn hay không, chuyện như vậy mà ngươi có thể nhẫn nhịn? Kiêu ngạo của ngươi đâu? Lời ta nói đều là thật lòng, ngươi còn không nhìn ra ta là người hâm mộ hư vinh sao? Ở kinh thành ai mà chẳng biết An Bình hầu phủ Lý Yên Nhiên tính khí nóng nảy, văn dốt võ nát ... Ta phải tìm chổ dựa vững chắc, ngươi buông tha ta...
Quyên khăn ẩm ướt lạnh lẽo đặt lên mặt nàng, Triệu Duệ Kỳ cẩn thận lau nước mắt trên mặt nàng, Yên Nhiên đóng lại đôi mắt.
- Ta cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không rõ, ta không thể giúp ngươi, buông tha ta đi.
Động tác trên tay Triệu Duệ Kỳ thoáng dừng một chút, sau đó lại lau khô mặt nàng, lôi kéo tay nàng, nói:
- Từ nhỏ ta đã là thế tử, Nhữ Dương vương thế tử chính là ta, cũng giống như cánh tay của ta, ngươi thích địa vị thế tử phi, chính là thích ta, ta sẽ không để ý. Mẫu thân là kinh thành đệ nhất mệnh phụ, dựa vào bản thân mà có, từ lúc còn nhỏ ta đã đau lòng mẫu thân vất vả khổ cực vì vương phủ, cũng không biết có được danh hiệu kinh thành đệ nhất mệnh phụ là có lợi, nhưng nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi, chỉ cần Nhữ Dương vương phủ sừng sững không ngã, thì sẽ không có ai dám khi dễ biểu muội, ngươi không cần đi tìm chỗ dựa vững chắc, không có người nào so với ta còn tốt hơn, cũng không có người nào so với ta càng đau sủng ngươi.
- Nếu biểu muội không biết, ta có thể dạy ngươi, nếu ngươi không muốn học, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Biểu muội thích người văn võ song toàn, ta sẽ nỗ lực rèn luyện, biểu muội thích hoa phục mỹ thực, ta sẽ để ngươi hưởng thụ.
- Kế thất vương phi là khó tránh, nhưng ta sẽ cẩn thận, sẽ che chở biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ nắm chặt tay Yên Nhiên, hắn rất muốn ôm nàng, nhưng hắn nhịn xuống, không thể đường đột khiến nàng sợ hãi:
- Biểu muội đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa, ngươi là kiêu căng, nhưng không cuồng vọng, ngươi không phải ỷ mạnh hϊếp yếu, mà là có phong phạm của nữ hiệp, người ngoài không hiểu ngươi, biểu muội ở trong lòng ta người tinh khiết thuần lương nhất, giống như vòng bạch ngọc trên cổ tay ngươi, trong suốt sáng bóng.
Yên Nhiên càng nhắm chặt đôi mắt, Triệu Duệ Kỳ tự tin cười nói:
- Nếu ta đủ kiên cường, đủ xuất sắc, thì không cần biểu muội giúp ta làm gì, biểu muội của ta sẽ an tâm hưởng thụ, từ nay về sau có chuyện gì ta sẽ cùng ngươi thương lượng, sẽ không gạt ngươi.
Triệu Duệ Kỳ không đợi Yên Nhiên trả lời, hắn xoay người dẫn nàng vào núi, chổ Bình Nhất Chỉ ở là giữa sườn núi, Yên Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn đường đá dưới chân, lại nhìn tấm lưng của biểu ca, nghe hắn nói:
- Cẩn thận, có hố, đừng để trẹo chân.
Yên Nhiên theo hắn xuyên qua rừng trúc, gặp được Bình Nhất Chỉ.
P/s truyện không hay sao? Không hay sao? Hố rộng người thưa... đứa con tinh thần của ta😢😢😢