Tần di nương luôn bị lạnh nhạt, không biết như thế nào lại được Mạnh lão gia thương tiếc, ba ngày liên tục Mạnh lão gia đều nghỉ trong phòng Tần di nương.
Có Mạnh lão gia, Tần di nương cơm canh bổ dưỡng, trong phòng cũng có thêm nhiều chậu than, Mạnh lão gia thương tiếc ái thϊếp, công đạo với Lâm thị vài câu.
Tuy Lâm thị khó chịu khi Tần thị được sủng ái, nhưng cũng biết Tần thị ở trong viện rất hoang vắng, an bài cho Tần thị ở viện khác, ăn mặc chi phí, bài trí trong phòng so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh Tần thị cũng có thêm vài người, trong đó có người của Lâm thị phái tới, Tần thị dựa theo dặn dò của Trinh Nương mà nhận lấy.
Giống như nàng chịu ơn của Lâm thị, khi đi thỉnh an, càng kính cẩn, cúi đầu ngoan ngoãn phục tùng nghe theo Lâm thị, hầu hạ nàng chu đáo cẩn thận, không dám được sủng mà kiêu.
Dù Lâm thị có ý làm khó dễ, Tần thị cũng không có tố khổ với ai, bất luận người nào hỏi nàng, Tần thị đều nói phu nhân rất tốt, cả Mạnh lão gia hỏi nàng có phải đã chịu ủy khuất hay không, nàng cũng không có nói một câu bất lợi với Lâm thị.
Mạnh lão gia cảm thấy ái thϊếp thiện lương, Tần thị vốn là nữ tử Giang Nam, ôn nhuận như nước, mặt mày như họa, Trinh Nương giúp nàng phối hợp y phục, dạy nàng cách trang điểm, Tần thị càng quyến rũ đa tình, đôi mắt hồ thu không oán không hận nhìn Mạnh lão gia, yêu kiều nói:
- Lão gia, có thể hầu hạ người là phúc phận của thϊếp, thϊếp chỉ cần lão gia, chứ không cần gì khác, phu nhân đối xử với thϊếp tốt lắm, nếu không được phu nhân thành toàn, sao thϊếp có cơ hội phụng dưỡng người.
Lời nói thâm tình chân thành như thế, lại phối hợp với đôi mắt hồ thu dịu dàng, lòng Mạnh lão gia mềm như sợi tơ, hiền thê mỹ thϊếp là thứ nam nhân khao khát, hắn đã hơn năm mươi còn được Tần thị thật lòng ái mộ, chứng minh hắn còn chưa có lão, còn khỏe mạnh sung sức.
Trinh Nương lén đưa bạc cho Tần thị an bày đồ ăn, phần lớn đều có hiệu quả tráng dương, đúng lúc đến thời kỳ Tần thị rụng trứng, Trinh Nương tin tưởng, rất nhanh Tần thị sẽ có tin tức tốt.
Người hiện đại sẽ tính được thời kỳ rụng trứng, phương diện này người cổ đại còn kém. Trước khi Tần thị được sủng ái, Trinh Nương nói cho nàng phải nói như thế nào, làm như thế nào, sau đó lại an bày hết mọi chuyện.
Mạnh lão gia dù sủng ái Tần thị đến đâu, cũng không phải ngàn y trăm thuận, Trinh Nương chỉ cần Tần thị nói mười câu, Mạnh lão gia có thể nghe một hai câu là tốt rồi.
Bố trí xong, Trinh Nương tiêu hết số bạc mà nàng tích góp, nhưng thấy Tần thị vui vẻ, sau khi nàng được sủng ái liền thỏa mãn, Trinh Nương không hối hận khi làm chuyện này.
Tần thị càng quyến rũ động lòng người, đi hầu hạ Lâm thị, thì Lâm thị càng khó chịu, Lâm thị có chứng bệnh đau đầu, phàm là nữ nhân không có ai là không ghen tị, Trinh Nương nghe Vân Nhi nói, bệnh đau đầu của Lâm thị lại tái phát.
- Phu nhân để Thu Cúc tỷ tỷ sắc thuốc, nghe Liễu Diệp nói, đêm qua phu nhân đau đầu cả đêm, nháo đến nổi các nàng trực đêm cũng không được ngủ, vành mắt Liễu Diệp đen thui a, nô tì nói biện pháp trị thâm quầng của cửu tiểu thư cho Liễu Diệp biết, các nàng vui mừng không thôi, còn nói muốn đến dập đầu cảm ơn Cửu tiểu thư.
Trinh Nương mỉm cười:
- Đâu có gì mà phải dập đầu tạ ơn, tiểu cô nương đều thích được xinh đẹp.
Trinh Nương lời nói vừa chuyển, hỏi:
- Có phải mẫu thân thúc giục ta làm đôi hài?
Vân Nhi lắc đầu nói:
- Phu nhân nghe nói cửu tiểu thư thường thức khuya châm tuyến đến nửa đêm, vô cùng đau lòng người, dặn dò nô tì hầu hạ người thật tốt, người muốn ăn cái gì, liền kêu phòng bếp làm.
- Lúc đó, có phải phụ thân ở đó không?
- Lão gia ở đó.
Trinh Nương vuốt nhẹ tóc mai, nếu Mạnh lão gia không ở đó, Lâm thị sẽ không hào phóng hiền lành như vậy, nhẹ giọng hỏi:
- Có nghe phụ thân nói khi nào sẽ đến nữa không?
Vân Nhi nói:
- Nghe nói ngày mai lão gia sẽ đến nhìn phu nhân, nếu phu nhân vẫn đầu đau không khỏe, sẽ thường tới thăm.
Trinh Nương cười đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, Vân Nhi thấy Trinh Nương tú rất khác biệt, hỏi:
- Người định làm cho ai?
- Lần trước đại tẩu nói thích ta tú khăn, ta cũng không có việc gì làm nên tú khăn tặng nàng.
Trinh Nương cười dịu dàng nói:
- Ngươi giúp ta xuyên hai chuỗi ngọc ngũ sắc biên bức, đưa cho đại tẩu.
Vân Nhi giật mình cười nói:
- Xuân Ca Nhi thích nhất là ngũ sắc biên bức, nô tỳ đã học biện pháp xâu chuỗi ngọc của cửu tiểu thư, còn chưa có làm thử, vừa lúc để nô tỳ luyện tập.
Trinh Nương tú khăn, Vân Nhi xuyên chuỗi ngọc, Trinh Nương thở dài:
- Vô đích lập trưởng, bất quá đành phải như vậy, mẫu thân rất sủng tam ca.
(Yul: Hữu đích lập đích, vô đích lập trưởng : Có con dòng chính thì lập con dòng chính làm kế thừa, không có thì lập con trưởng của các người thϊếp làm người kế thừa.)
- Đại nãi nãi là người thiện tâm, sẽ không để yên mà nhìn các vị tiểu thư trong phủ gả vào Trần gia, vào hang sói.
- Đại tẩu có nói một câu, có tâm ý gì, tốt nhất nên nói trước mặt phụ thân, phụ thân kiến thức rộng rãi, làm quan nhiều năm, Trần gia có bộ dáng gì, cho dù có thể che giấu mẫu thân, nhưng phụ thân sẽ biết rõ.
Dẫn đại tẩu đi nháo một hồi là tốt nhất, lời phụ mẫu chi mệnh môi chước, Mạnh lão gia sẽ không để cho nữ nhi của sủng thϊếp gả vào hang sói, hắn nói một câu, hơn người ngoài nói ngàn câu vạn câu, Lâm thị dù không biết xấu hổ, cũng sẽ cố kị trượng phu, vì Tần thị được sủng ái, nàng bị đầu đau, nếu để đại nãi nãi trách móc, nàng sẽ càng khó khăn, kiêng kị nhất là phế trưởng lập ấu, nữ nhi nàng yêu thương nhất là Nhàn Nương, nhưng thân thể không tốt, nàng lo lắng, Huệ Nương lại là loại người không bớt lo...
(Yul: Phế trưởng lập ấu: chính là không theo nguyên tắc lập con trưởng để kế thừa mà muốn lập con trai thứ)
- Người không có ý làm tổn thương hổ, hổ lại có ý hại người, ta là bất đắc dĩ.
Trinh Nương tú khăn xong, để Vân Nhi ở lại nghỉ ngơi, dẫn Hạ Hà xuất môn, Hạ Hà chủ động nói:
- Đại tẩu của nô tỳ nghiên cứu những món phu nhân thích ăn, gần đây được ban thưởng rất nhiều bạc, ma ma quản sự phòng bếp cũng không còn tùy tiện sai xử tẩu tử của nô tỳ nữa, nương của nô tỳ nói cửu tiểu thư là người tốt, là đại ân nhân của một nhà nô tỳ.
- Không có gì, là đại tẩu ngươi nghiên cứu ra, ta bất quá là thuận miệng nói một câu mà thôi.
Trinh Nương càng từ chối, Hạ Hà lại càng trung tâm:
- Nô tỳ sẽ mãi hầu hạ người.
Trong mắt Trinh Nương dao động, cháo kia đối với bệnh đầu đau là có hại, nhìn thì giống như bệnh chứng giảm bớt, nhưng nếu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, sẽ bộc phát ra, sẽ trúng gió, Trinh Nương cắn chặt môi, là Lâm thị hại nàng, không để cho nàng sống.
An Bình hầu phủ.
Yên Nhiên buông bút, nhìn giấy Tuyên Thành trước mặt, vừa lòng gật đầu, đợi nét mực khô đi, cuốn lại giấy Tuyên Thành, đứng dậy đi ra ngoài nói:
- Ta đi tìm ca ca, Phỉ Thúy đem văn chương thu thập.
....
- Tuấn Khanh, nhường ta một nước cờ, một bước thôi.
- Hạo Nhiên huynh, đại trượng phu nhấc tay không hối hận.
- Tuấn Khanh hiền đệ.
Hạo Nhiên căm tức nhìn Phó Tuấn Khanh:
- Trước khi chơi cờ ngươi nói cái gì? Có thể nhường cờ, có thể đi lại.
- Ta nói?
Phó Tuấn Khanh nhíu mày:
- Ta không nhớ.
Tay hắn đè cổ tay của Hạo Nhiên nói:
- Thế cờ đã hạ, ngươi lại nói những lời lãng phí, tuyệt cảnh phùng sinh, ngươi cẩn thận nhìn xem, tráng sĩ đoạn cổ tay còn có thể ra một nước cờ tinh diệu.
(Yul: nguyên văn là "Tráng sĩ đoạn oản" là câu thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự)
Hạo Nhiên nhìn chằm chằm bàn cờ, trong miệng lẩm bẩm:
- Tuấn Khanh hiền đệ nói chuyện, sâu không thể lường, nói rõ ra được không?
- Ta mà chỉ cho ngươi, ngươi sẽ không nhớ được mấy ngày, chỉ có ngươi tự nghĩ ra, mới có thể nhớ lâu dài, Hạo Nhiên huynh tương lai sẽ là thống quân, làm tướng không đơn giản chỉ cần dũng khí, mà phải có nhiều mưu trí, nếu chỉ có dũng khí, chỉ là một tên mãng phu, trí dũng song toàn mới có thể dương oai chiến trường.
Phó Tuấn Khanh miệng nói không ngừng, đứng dậy đi đến cửa thư phòng:
- Ngươi tin người quá mức, trước khi chơi cờ, ta nói nhường cờ ngươi liền tin? Ở trên chiến trường, ngươi đối mặt không phải đơn giản là Man Di, mà là đồng đội của ngươi cũng không phải đồng tâm với ngươi...
Phó Tuấn Khanh vén lên mành, hỏi:
- Ai đang nghe lén...Yên Nhiên?
- Tuấn Khanh ca ca.
Yên Nhiên vẫn luôn đứng ở cửa, ánh mắt vui vẻ cười nói:
- Huynh là người tốt, dạy dỗ ca ca muội, hắn rất dễ dàng tin tưởng người khác, sẽ chịu thiệt.
Trong mắt Phó Tuấn Khanh nhìn thấy Yên Nhiên, mặc một thân trân châu váy dài, một vòng chồn tía lông tơ đính trên cổ áo, trên đầu nàng mang theo một chuỗi trâm ngọc trân châu, không phải là đẹp đẽ quý giá, mà là tươi mát khả ái, hắn nhìn tay nàng nắm chặt giấy Tuyên Thành, đem một cái nhíu mày, vui cười của nàng khắc ở trong lòng.
- Hạo Nhiên huynh đối với người khác thật tâm đối đãi, là sở trường của hắn.
- Có Tuấn Khanh ca ca bên cạnh nhắc nhở, không phải ai cũng là người đáng giá để ca ca thật tâm tướng đãi.
Yên Nhiên mặt mày cười như trăng rằm, cười càng xán lạn:
- Có Tuấn Khanh ca ca ở bên, thật tốt, muội thay ca ca cám ơn huynh.
Nếu hắn không dễ tin người, hắn sẽ không bị thương, mặc dù chiến công là Triệu Duệ Giác, không có công lao cũng có khổ lao đi, sao có thể bị hoàng thượng trị tội, không phải là vì hắn dễ tin tiểu nhân, phản đồ hai mặt.
Lúc đó Triệu Duệ Giác cầu tình cho ca ca, hoàng thượng không đồng ý, muốn nghiêm trị Lý Hạo Nhiên, nàng cầu xin Trinh Nương, cầu xin tiểu thúc Triệu Duệ Giác, Trinh Nương an ủi nàng, sau đó ca ca được tha tội, nàng càng tin tưởng Trinh Nương.
Có lẽ lúc đó không phải là nàng cứu ca ca, mà là người có địa vị cao Phó Tuấn Khanh, lúc Trinh Nương an ủi nàng, đều nói những lời trống rỗng vô dụng, làm cho nàng chấp nhận số mệnh mà thôi.
Phó Tuấn Khanh bị Yên Nhiên nhìn chằm chằm có chút đỏ mặt, trong lòng cũng gợn sóng, trong mắt nàng lộ ra thống khổ, tâm hắn đau, chủ động chuyển qua chuyện khác:
- Ngươi luyện chữ?
Yên Nhiên nói:
- Tuấn Khanh ca ca là thi họa đại gia, nhìn giúp muội, chỉ điểm cho muội, được không?
Yên Nhiên đem giấy Tuyên Thành đưa cho Phó Tuấn Khanh, uy hϊếp nói:
- Không được cười muội, muội mới bắt đầu luyện chữ, cần cổ vũ cổ vũ.
『Phanh』 Hạo Nhiên vỗ bàn cờ, cười to:
- Tuấn Khanh hiền đệ, ta nghĩ ra, cuối cùng nghĩ ra, hạ cờ chổ này sẽ có con đường sống.
- Ca.
- A, tiểu muội đến lúc nào vậy?
Yên Nhiên nắm vạt áo, nói:
- Ca chơi cờ thật sự là mê mẩn, muội đã đến được một lúc rồi.
- Không phát hiện, không phát hiện.
Hạo Nhiên cười to:
- Tuấn Khanh hiền đệ, mau tiếp tục chơi cờ.
Phó Tuấn Khanh nhìn nhìn giấy Tuyên Thành, nói:
- Yên Nhiên rất có linh tính, khổ luyện công phu thư pháp sẽ có tiến bộ, còn Hạo Nhiên huynh chơi cờ...
Hắn không cần nhìn cũng đoán được, hắn sẽ không hạ cờ ở nơi tốt nhất, thói quen không thể một sớm một chiều là có thể thay đổi, nếu Hạo Nhiên giống như hắn, Phó Tuấn Khanh cũng không cùng hắn làm tri kỷ.
- Có thể hình dung ngươi chơi cờ bằng một chữ.
- Cái gì?
- Thối.
- Phó Tuấn Khanh.
Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, uy hϊếp nói:
- Trước mặt muội muội ta không cho nói thối, sau lưng...nói thế nào cũng được.
Yên Nhiên cười ra tiếng:
- Ca ca muội giao cho Tuấn Khanh ca ca, thường xuyên đến đả kích, ca ca sẽ có tiến bộ.
Yên Nhiên hoạt bát nháy mắt mấy cái, Phó Tuấn Khanh khóe miệng khẽ nhếch cười:
- Ta sẽ tận lực.
- Hai người các ngươi qua đây cho ta.
Hạo Nhiên tức giận chụp bàn cờ:
- Ta là ca ca của muội, là huynh trưởng của muội a.
- Chưa nói ngươi không phải.
Yên Nhiên cùng Phó Tuấn Khanh trăm miệng một lời, Hạo Nhiên nói:
- Sao các ngươi có thể ăn ý như vậy?
Yên Nhiên cái hiểu cái không, còn Ngọc lang Phó Tuấn Khanh bị Hạo Nhiên nói cho á khẩu không trả lời được.