Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 22: Oán hận

Yên Nhiên giống như là chạy trốn, Triệu Duệ Kỳ đứng im tại chỗ một lúc lâu, mới khôi phục lại tinh thần, rời khỏi Vinh Minh Đường.

Có phải hắn bị nàng ghét bỏ rồi? Không thể sủng nàng nữa sao? Triệu Duệ Kỳ không cam lòng, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Yên Nhiên biểu muội, liền để ý, sủng nàng, thích nàng đã thành thói quen, hắn đã hãm sâu vào, sao có thể cho phép Yên Nhiên né tránh.

Nhàn Nương ở đông sương phòng chiêu đãi Nhu Nương cùng Yên Nhiên, Nhu Nương sớm vào cửa, cùng ngồi nói chuyện phiếm với Nhàn Nương.

Yên Nhiên vào đông sương phòng, cảnh vật phú quý đều lọt vào trong mắt nàng mỗi đồ vật trong phòng không gì là không quý giá không gì là không hiếm thấy, tìm khắp kinh thành cũng khó gặp.

Vì là cuối mùa thu, Nhàn Nương sợ lạnh, trong phòng đã có nhiều chậu than, dùng than Ngân Thán thượng đẳng, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Nhàn Nương mặc áo ngoài sắc hồng tú mẫu đơn rực đỏ, làn váy gấm vóc, trên cổ đeo Kim Nguyệt được khảm bạch ngọc trân quý, trên đầu cài trâm Kim Phượng, quý khí bức người, trong tay cầm lò sưởi điêu khắc tinh tế, nhìn thấy Yên Nhiên khóe miệng sung sướиɠ cong lên nói:

- Đến đây, mau đến bên cạnh ta.

- Đại di an.

Tuy rằng Mạnh Nhàn Nương trang điểm giống như những ngày thường hết sức phú quý, nhưng Yên Nhiên có thể nhìn ra dù nàng đã tô son trát phấn lên mặt vẫn lộ ra một phần suy yếu, trong lòng nàng đau xót, đại di bệnh càng ngày càng nặng.

Yên Nhiên bước nhanh đến bên người nàng, đem đệm mềm uyên ương hí thủy để ra sau lưng nàng, làm Nhàn Nương dựa vào càng thoải mái, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào:

- Đại di thân mình thế nào rồi?

Nhàn Nương đem lò sưởi tay đặt lên bàn tử đàn, góc bàn được khảm vàng, cười nói:

- Nhìn thấy Yên Nhiên, thân thể ta liền khỏe hơn rất nhiều, còn dám hỏi đến ta, nếu không phải hôm qua ta sai người đi thúc giục, ngươi sẽ không chịu tới cửa thăm ta.

- Đại di...Ta...

Yên Nhiên rất áy náy, nàng không phải là không muốn bầu bạn bên người đại di, mà không đến Nhữ Dương vương phủ, nàng càng áy náy với biểu ca hơn, Yên Nhiên rũ mắt:

- Thực xin lỗi.

- Ngươi thường ngày dù có chuyện gì cũng không để ở trong lòng, lúc này tâm tư lại quá nặng, buông bỏ một chút mới thoải mái được.

Mạnh Nhàn Nương nhìn Yên Nhiên có rất nhiều tâm sự, nhẹ giọng nói:

- Ta đã hạ lệnh cho đầu bếp vì ngươi làm Vân Cao (loại bánh ngọt) mà ngươi thích nhất, ngươi thích cái gì cũng có thể nói với ta.

- Đa tạ đại di.

Yên Nhiên nở nụ cười, mặc dù không cười xán lạn giống như ngày xưa, nhưng so với bộ dạng muốn khóc như lúc nãy thì tốt hơn rất nhiều, Nhàn Nương kéo Yên Nhiên ngồi bên cạnh nàng, nói:

- Mới vừa nghe nương của ngươi nói, gần đây ngươi không cùng Huệ Nương đi văn hội? Đem Ngạo Tú Các giao cho người khác? Sao lại trở nên nhu thuận như vậy?

Yên Nhiên nhàn nhạt cười nói:

- Không phải là học nhu thuận, mà là cảm thấy rất mất mặt, đấu qua đấu lại còn không phải là thành toàn cho người khác sao, còn không bằng học thêm chút gì hữu dụng.

Nàng có thể như thế, Nhàn Nương cảm thấy vui mừng, nói:

- Nên tranh thì tranh, qua hai ngày nữa sẽ có văn hội, Yên Nhiên đi nhìn một cái, ngươi là ngoại sinh nữ mà Nhàn Nương ta yêu thương nhất, không thua kém bất luận kẻ nào, ngươi so với Văn gia tiểu thư kém cỏi nhất không phải là thi từ, mà là tâm kế, nàng ta nhìn giống như là văn nhã đoan trang, xuất trần cao ngạo, nàng có công phu thay đổi vẻ mặt, nếu nàng thực sự không thèm để ý đến vinh hoa phú quý, thì sẽ không thường lui tới vương phủ làm bạn với thái phi, là ngươi muốn thành toàn cho Văn tiểu thư, cũng không sao, đại di sẽ giúp đỡ ngươi, nàng nợ ngươi, ta sẽ giúp ngươi đòi lại.

- Không cần đâu đại di, ngày xưa ta để ý thanh danh, lúc này đã buông xuống.

- Buông xuống?

- Buông bỏ tranh đấu chấp niệm, lòng dạ sẽ rộng mở hơn rất nhiều. Cũng có thể thấy được ưu điểm của người khác, Văn tiểu thư thi từ xác thực so với ta còn tốt hơn, mà ta đối với thi từ cũng không có thiên phú, trước kia ta để ý, lúc này đã không còn để ý nữa, ta không phải sợ nàng, mà là không muốn tranh đấu với nàng mà thôi.

Kiếp trước nàng chấp nhất cùng Văn tiểu thư tranh đấu, còn có một nguyên nhân quan trọng, là vì nàng muốn gả cho biểu ca, kiếp này nàng đã không muốn đi đường cũ, cần gì phải cùng nàng tranh chấp?

- Ta là An Bình hầu phủ đại tiểu thư, nàng là tiểu thư thanh quý, cùng nàng tranh đấu là thành toàn nàng.

Nếu không phải vì Yên Nhiên, Văn tiểu thư sẽ không có thanh danh vang vọng như vậy. Nhàn Nương nói:

- Ngươi phục nàng?

- Không thèm tranh giành, nhưng ta chưa bao giờ phục nàng, ta thừa nhận ở thi từ nàng hơn ta một bậc, những cái khác...Đại di, cũng không phải là ta thua nàng.

Yên Nhiên kiêu ngạo không bao giờ cúi đầu trước Văn tiểu thư, kiếp trước nàng bộc lộ tài năng quá mức, không biết thu liễm, làm thương tổn người khác, gây ra vô số hiểu lầm.

Kiếp này dù nàng vẫn còn kiêu ngạo, nhưng đã học cách che giấu, đã học cách thông cảm với người khác, biết kiềm chế cảm xúc dễ xúc động tức giận.

- Ta còn chờ người dạy cho ta kỵ thuật (cách cưỡi ngựa) đó, đại di, người không được quên.

Nhàn Nương kỵ thuật rất phi thường, năm đó ở trong khu vực săn bắn, chỉ cần Nhàn Nương cùng tuấn mã xuất hiện, dù là nam tử cũng không dám cùng nàng đua ngựa.

Trên mặt Nhàn Nương có chút hoài niệm, nàng thân mình không tốt, ngồi cũng cảm thấy đau, cưỡi ngựa sẽ càng đau hơn, ôn nhu nói:

- Chờ ta rãnh rỗi sẽ mang ngươi đi mã tràng (chuồng ngựa), ta một thân kỵ thuật, không chỉ dạy cho ngươi thì dạy cho ai đây?

- Vương phi, nhị tiểu thư, tam tiểu thư đến thỉnh an.

Nhàn Nương nói:

- Cho các nàng vào đi.

- Dạ.

Ở sau bình phong, truyền đến giọng nói:

- Mẫu thân an.

Yên Nhiên nhếch môi, nếu nàng có tức giận ai, thì phải nói đến nhị tiểu thư Triệu Phượng Như của Nhữ Dương vương phủ này.

Giống như lúc này nhu thuận giống như con mèo, sau này lại ở sau lưng nàng đâm một đao, năm đó lúc Nhữ Dương vương mừng thọ, là nàng làm nát tượng ngọc Phật mà nàng cùng biểu ca rất vất vả mới tìm được.

Cho dù Trinh Nương đã khuyên giải, Nhữ Dương vương vẫn sử dụng gia pháp với biểu ca, sau lưng của biểu ca bị quất roi chằn chịt vết thương, lúc đó Yên Nhiên không thể làm gì.

Triệu Phượng Như được Mạnh Trinh Nương yêu thương, nàng gả cho Khổng gia có thi lễ gia truyền, sau này trượng phu của nàng cũng được kế thừa tước vị, nàng trôi qua những ngày cũng hết sức vừa lòng.

Sau khi biểu ca mất đi, nàng từng nói với Yên Nhiên, đời này nàng không bằng cọng tóc của Mạnh Trinh Nương, Mạnh Nhàn Nương xứng đáng bị Mạnh Trinh Nương thay thế.

- Yên Nhiên tỷ tỷ an.

Triệu Phượng Như cười trong suốt nói:

- Nếu hôm nay không thấy Yên Nhiên tỷ tỷ, ta sẽ nhớ tỷ rất nhiều.

Giọng nói mềm mại, giống như rất tưởng niệm nàng, rất để ý nàng, khuôn mặt uyển chuyển hàm xúc như vậy, lại có tâm địa rắn rết, nhìn nàng dịu dàng lấy lòng nịnh hót cười, Yên Nhiên nắm chặt tay, khống chế không được muốn đánh người.

Nhàn Nương đè lại cánh tay của Yên Nhiên, nhìn hai người bọn họ hỏi:

- Sao lúc này các ngươi lại đến đây? Không phải ta đã cho người truyền lời không cần đến đây sao?

Triệu Phượng Như ngại ngùng cười:

- Nữ nhi nghe nói Yên Nhiên tỷ tỷ đến vương phủ, muốn gặp nàng, lần trước Yên Nhiên tỷ tỷ còn nói thích nữ nhi tú quyên khăn.

Nàng tự mình đem quyên khăn đưa cho Yên Nhiên, nhẹ nói:

- Yên Nhiên tỷ tỷ nhìn xem có phải là bản vẽ này không.

Yên Nhiên buông lỏng nắm tay, cong môi lộ ý cười, thứ nữ sinh tồn rất gian nan, Nhàn Nương đối với thứ nữ tuy là không quá hà khắc, nhưng luôn luôn lãnh đạm xa lạ, nhìn thoáng qua tú khăn, lơ đểnh nói:

- Mẫu vẽ này, ta không thích cốc u lan, ta chỉ thích hoa trong chi vương (vua của loài hoa)...mẫu đơn.

Nhàn Nương khóe miệng cong lên, sờ đóa mẫu đơn trên tóc, nói:

- Yên Nhiên theo ta đi Kính Hồ.

Yên Nhiên đỡ Nhàn Nương đứng dậy, Nhu Nương nhìn lướt qua Triệu Phượng Như, nhẹ giọng nói:

- Trong phủ có tú nương, không cần ngươi phải để tâm, khăn là tư vật (vật riêng), không thể tùy ý tặng người.

Triệu Phượng Như bất quá chỉ mới chín tuổi, không có cách nào che giấu biến hóa trên mặt, cắn môi trong mắt có chút oán hận, Nhàn Nương chớp mắt nói:

- Ngươi trở về sao chép lại nữ giới năm lần.

- Dạ, mẫu thân.