Nhắc tới Dĩnh Xuyên Mạnh gia, nổi danh nhất là tiểu thư Mạnh gia.
Đại Minh triều, hoàng hậu khai quốc xuất thân từ Mạnh gia, từ nay về sau, tiểu thư Mạnh gia lấy đoan trang hiền thục, tài đức vẹn toàn lưu danh thiên hạ.
Các triều thần quyền quý phần lớn đều nguyện ý kết thân cùng Mạnh gia.
Mạnh gia thi lễ gia truyền, trị gia cực nghiêm, vì các vị tiểu thư chọn tế rất chú tâm, không phải các triều thần quyền quý tới cửa cầu thân đều có thể như nguyện.
(Yul: thi lễ gia truyền: nghĩa là dòng họ có truyền thống văn học và lễ giáo. )
Mạnh gia tiểu thư có thể gả vào danh môn, cũng có thể gả vào hàn môn, vì thế nam nhân được Mạnh gia chọn, mặc kệ xuất thân như thế nào, phần lớn đều công thành danh toại, tạo ra cơ nghiệp.
Đích trưởng nữ của Mạnh gia là Mạnh Nhàn Nương gả vào Nhữ Dương vương phủ, đích thứ nữ (cũng là con vợ cả mà đẻ sau) Mạnh Nhu Nương gả vào An Bình hầu phủ, cũng vì thời gian đã qua lâu, Mạnh gia dần dần bị người lãng quên.
Mạnh gia một lần nữa lại tỏa sáng, một thế hệ Mạnh gia sở hữu chín vị tiểu thư, tứ đích ngũ thứ.
Hiện tại trong chín vị tiểu thư, chỉ còn lại ba vị còn ở khuê phòng( chưa gả), đích nữ nhỏ nhất là Mạnh Huệ Nương, thứ xuất bát tiểu thư Mạnh Tĩnh Nương, cùng với thứ nữ nhỏ nhất là Mạnh Trinh Nương.
Lý Yên Nhiên cùng mẫu thân trở về ngoại gia thăm viếng.
Trở về Mạnh phủ, trước mắt nàng là năm đại viện to lớn. Đại di có thể gả vào Nhữ Dương vương phủ, phân nửa nguyên nhân là vì ngoại tổ phụ đã từng cứu mạng phụ thân của đại di phu.
Mạnh gia đã từng có một nữ thần y kinh tài tuyệt diễm, cả đời nàng chưa gả, lúc chết để lại sách thuốc cho Mạnh phủ.
Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, Mạnh gia thanh nhàn cao quý, cũng không coi trọng sách thuốc kia, chỉ có một chút phương thuốc bí truyền được lưu lại.
Ngoại tổ phụ dựa vào phương thuốc đó mà chữa trị hai chân của Nhữ Dương vương.
[ Yul: truyện đăng ở s1apihd.com]
Lúc Nhữ Dương vương đăng môn (đến nhà) nói lời cảm tạ, ngoài ý muốn gặp được đại di Mạnh Nhàn Nương, liền vì nhi tử định ra hôn sự, sau đó đại di gả vào Nhữ Dương vương phủ làm thế tử phi.
Vì Mạnh gia có ân với Nhữ Dương vương phủ, nên sau khi đại di mất, Mạnh gia mới có thể lại gả nữ nhi vào Nhữ Dương vương phủ làm kế phi, chỉ là vì sao lại là tiểu di?
- Yên Nhiên.
Nghe mẫu thân nhẹ giọng nhắc nhở, Lý Yên Nhiên cười khẽ:
- Nương, nữ nhi không sao.
Bởi vì vừa rồi Lý Yên Nhiên thất thần, Mạnh Nhu Nương nhìn nữ nhi, nàng cảm giác nữ nhi có chút thay đổi, cho rằng nữ nhi đã trưởng thành.
Vào Hàn Văn Cư, Mạnh Nhu Nương cùng Yên Nhiên vấn an:
- Thỉnh an mẫu thân.
- Thỉnh an ngoại tổ mẫu.
- Đứng lên đi.
Ngoại tổ mẫu là người họ Lâm, trên người mặc y phục tùng hương, Lâm thị lười nhác dựa vào nệm, khuôn mặt tròn, màu da hơi tái, khóe mắt đuôi lông mày đã có nếp nhăn, trên đầu gài kim trâm thuý ngọc, có vẻ quý khí bức người.
Lâm thị để cho nhị nữ nhi cùng ngoại tôn nữ đứng dậy, Mạnh Nhu Nương đi đến ngồi bên người Lâm thị, kính cẩn nói:
- Mẫu thân, hôm nay nhìn khí sắc thật tốt, y phục này nữ nhi chưa thấy người mặc qua?
Lâm thị khẽ nhúc nhích, Mạnh Nhu Nương nói:
- Là song tú?
Mạnh Nhu Nương đứng thứ hai, tuy cũng là thân sinh nữ nhi của Lâm thị, nhưng không phải là trưởng nữ cũng không phải quý nữ (Yul: quý nữ là nhỏ nhất, cũng có thể là duy nhất, tùy trường hợp).
Dù Lâm thị chưa từng bạc đãi Mạnh Nhu Nương, nhưng lại không yêu thương giống như Nhàn Nương hay Huệ Nương.
Mạnh Nhu Nương là song sinh, huynh trưởng ở trong bụng Lâm thị bị ngạt thở mà chết non, vì thế Lâm thị sinh dưỡng bốn nữ nhi, nhưng không có trưởng tử, nên đối với Nhu Nương vừa sinh liền khắc chết đích trưởng tử, khó tránh khỏi có chút lãnh đạm.
Lúc Mạnh Nhu Nương chưa xuất giá, nếu không có đại tỷ Mạnh Nhàn Nương che chở, ngày ngày trôi qua sẽ rất gian nan.
Mạnh Nhu Nương là một trong bốn nữ nhi của Lâm thị, thường xuyên hồi phủ nhất, vì nàng gả vào An Bình hầu phủ, chuyện xưa đã qua lâu, Lâm thị cũng không muốn nhắc lại, đối xử với Mạnh Nhu Nương tốt hơn một chút.
Đại Minh triều có quy củ, dù chính thê vô tử (không có con), cũng không thể vì vô tử mà hưu thê, Mạnh gia rất coi trọng lễ giáo quy củ, Lâm thị đem nhi tử của di nương nuôi dưới gối, có Mạnh Nhàn Nương làm chổ dựa, địa vị của Lâm thị ở Mạnh phủ vững như Thái Sơn.
Nghe đại nữ nhi nói muốn sính ( hỏi cưới) Yên Nhiên làm thế tử phi, nên Lâm thị mới thân cận với ngoại tôn nữ Yên Nhiên nhiều hơn:
- Yên Nhiên, mau đến bên cạnh ngoại tổ mẫu.
Lúc trước, Lý Yên Nhiên rất đắc ý khi được ngoại tổ mẫu cưng chìu, sau đó, nàng chính mắt nhìn ngoại tổ mẫu như thế nào yêu thương tiểu di.
Sau đó đại di mất, ngoại tổ mẫu dần dần phai nhạt tình cảm với nàng, ngoại tổ mẫu lo lắng địa vị khó giữ, cuối cùng tiểu di cũng ghi tạc dưới danh nghĩa của ngoại tổ mẫu, xem như đích nữ, còn có cái danh là Nhữ Dương vương kế phi, thân sinh nhi tử là thế tử, nữ nhi là hoàng hậu, còn nàng...đem lại cái gì, Trung Nghĩa hầu phủ không có đan thư thiết khoán, nào dám so sánh với cuộc sống xa hoa gấm lụa rực rỡ của Nhữ Dương vương phủ?
- Ngoại tổ mẫu.
Lý Yên Nhiên đứng sau lưng mẫu thân, ai đối với nàng thật tâm, ai đối với nàng giả ý, chẳng lẽ nàng đã trọng sinh còn không phân biệt được, thì nàng cũng quá ngu ngốc rồi, nhìn mẫu thân đang bị vắng vẻ, Yên Nhiên cười hỏi:
- Nương, nương nói trong phủ của ngoại tổ mẫu không phải luôn có tú nương tay nghề cao sao? Song tú, không phải là thiên hạ đệ nhất tú hội sao?
Mạnh Nhu Nương cảm thấy nữ nhi như tri kỷ, liền tươi cười vui vẻ. Lâm thị nói:
- Trinh Nương đã bái thiên hạ đệ nhất tú nương làm sư, ta một thân y phục là Trinh Nương tự mình làm, trang sức phối hợp trên đầu, đều là Trinh Nương ra chủ ý.
- Cửu muội muội bái sư lúc nào? Sao nữ nhi không có nghe nói? Xem tay nghề thế này, dù là cửu muội muội trí tuệ hơn người, thêu y phục này cũng mất không ít công phu.
Lý Yên Nhiên không hận Mạnh Trinh Nương, ai cũng có quyền vì mình mà tranh thủ quyền lực.
Mạnh Trinh Nương cũng không có thương tổn qua nàng, chỉ là mặc kệ không để ý tới thôi.
Mạnh Trinh Nương tranh thủ quyền lực cho nhi tử cũng vì bản thân nàng, nếu không vì lợi ích nàng sẽ không để ý tới người khác.
Nhưng nếu khiến cho Mạnh Trinh Nương gặp chút phiền toái, Lý Yên Nhiên vẫn nguyện ý làm.
Giống như Mạnh Trinh Nương, ở kiếp trước vô tâm chi thất, đừng nghĩ tất cả mọi người là ngốc tử, đều bị nàng đùa bỡn.
(Yul: vô tâm chi thất: nghĩa là làm gì đó sai sót vì vô tâm chứ ko phải là cố ý)
- Tiểu di nương tay nghề thật là tốt, nhưng ta nghe đại di nói, Mạnh gia nhiều thế hệ đều là thư hương, thanh danh cao quý, sao có thể bái một cái tú nương làm sư? Mặc dù là thiên hạ đệ nhất tú, cũng không phải là tú nương sao? Là quan to quyền quý nâng nàng thôi, xuất thân có thể cao quý đến đâu? Thi thư lễ nhạc, cầm kỳ thư họa mới chính là dòng dõi thư hương tiểu thư, châm tạc nữ hồng( thêu thùa may vá) không phải là không thể học, nhưng bái sư có phải là tự hạ thấp thân phận không? Có một muội muội bái một vị tú nương làm sư, một khi lan truyền ra ngoài, mặt mũi cũng không được tốt đâu.
Dùng Mạnh Nhàn Nương tạo áp lực với Lâm thị rất hữu hiệu, Lâm thị kiêu ngạo nhất là dưỡng ra Mạnh Nhàn Nương.
Mạnh Nhàn Nương thân thể không tốt, giấu diếm được người khác, lại không thể gạt được Lâm thị, cũng là nàng nói với Mạnh Nhàn Nương, chọn một trong ba vị muội muội chưa xuất giá làm Nhữ Dương vương kế phi.
Dù sao thân tỷ muội cũng hiểu rõ hơn người ngoài nhiều, chăm sóc thế tử Triệu Duệ Kỳ cũng sẽ cẩn thận hơn, mà lúc này Mạnh phủ không thể ly khai Nhữ Dương vương phủ, mặc kệ Mạnh Nhàn Nương lựa chọn vị muội muội nào, đều là nữ nhi của Lâm thị, đủ để bảo đảm địa vị của Lâm thị ở Mạnh gia.
Lâm thị hài lòng nhất là thân sinh quý nữ Mạnh Huệ Nương, hôm nay nàng mười sáu, đáng lẽ là đã đến tuổi bàn luận hôn sự, nhưng Lâm thị luyến tiếc nàng, cao bất thành thấp (gả cao không được cũng không gả thấp) không phải trì hoãn Mạnh Huệ Nương, đích nữ mà làm kế thê gả có chút thấp, nhưng nếu làm Nhữ Dương vương kế phi, liền không giống như vậy.
Lý Yên Nhiên nhìn ra, hiện giờ Lâm thị còn chưa coi trọng Mạnh Trinh Nương, nhưng cuối cùng vì sao Mạnh Trinh Nương lại gả qua?
- Phu nhân, cửu tiểu thư đến.
Rèm cửa đẩy ra, một bóng hình xinh đẹp đi vào phòng, nàng tươi cười so với ánh mặt trời còn ấm áp hơn, mi giống như trăng rằm, mắt giống như sao, dáng người yêu kiều lung linh, da thịt trắng nõn như tuyết, khuôn mặt tràn đầy trong suốt ý cười.
Nàng mặc y phục tử sắc, đầu đội ngọc trâm, mặc dù không giống Mạnh Nhàn Nương hay mặc trang phục hoa lệ cao quý bức nhân, nhưng cũng có một loại tuyệt thế xinh đẹp yên tĩnh, ôn nhu dịu ngoan khiến cho nàng vốn là ngũ quan xinh xắn càng thêm nhu hòa.
Lý Yên Nhiên rũ mắt, nếu không phải đã trải qua một kiếp người, thì nàng còn có thể đắm chìm trong tươi cười của Mạnh Trinh Nương, còn có thể thật tâm thân cận nàng ta, Mạnh Trinh Nương...nữ nhân trong nữ nhân.