Xuyên Thành Giống Cái Cuối Cùng Của Tinh Tế

Chương 10

Trong khoảnh khắc cậu nhào tới, thân thể Hoàng Phủ Kham theo bản năng căng cứng, đây là bản năng được tôi luyện trước khi anh trở thành Hoàng đế của Liên Bang.

Có điều, sau khi thân thể của cậu nhào vào trong lòng anh, thì cái loại đề phòng kia cũng lập tức biến mất.

Thân thể của cậu thật sự rất mềm mại, giống như cả người bị rút mất xương cốt, cho nên việc này đối với Hoàng Phủ Kham mà nói, căn bản không hề có chút công kích nào đáng nói.

Khoảnh khắc cả hai tiếp xúc, nhiệt độ trên mặt cậu truyền vào lòng bàn tay anh, Hoàng Phủ Kham lập tức có hơi kinh ngạc, sao lại nóng như thế, không phải vừa rồi cậu đã bắn một lần rồi sao? Hay là, một lần căn bản không đủ?

Đầu óc Tất Dung mơ mơ màng màng, cậu chỉ cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh mát mẻ đang chạm vào mặt mình, thứ này khiến cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu, thậm chí cậu còn muốn muốn đuổi theo thứ đã khiến cậu dễ chịu như vậy.

Gương mặt của cậu kề sát vào l*иg ngực của anh, nửa người dưới thì lại không ngừng cọ sát lên cơ thể anh.

Nhưng mà loại cảm giác này dường như cũng không dễ chịu bằng tự tay cậu ma sát, Tất Dung từ từ nhíu mày, ý chí của cậu so với nhân viên ý tế bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều, chỉ có điều, giờ phút này loại ý chí mạnh mẽ đó hình như cũng chẳng còn lợi ích gì.

Giờ phút này, lý trí của cậu toàn bộ đã hóa thành tro.

"Xin anh...Xin anh đụng vào tôi một chút đi..."

Giọng nói của cậu bởi vì nhiễm hương vị tình dục, nên để lộ ra chút khàn khàn gợi cảm. nghe vào khiến người khác bất giác động lòng.

Hoàng Phủ Kham cúi đầu nhìn gương mặt bỏ bừng và đôi mắt mơ màng hơi nước của cậu, đáy mắt lập tức hiện lên loại cảm xúc trước nay chưa từng có, loại cảm xúc kéo đến vô cùng kịch liệt, giống như bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử, không ngừng quấy phá dòng suy nghĩ của anh.

Ánh mắt anh dần dần rơi xuống, rơi vào đôi môi mọng nước kia, đôi môi ấy bị hàm răng cắn mạnh, nên sắc môi trở nên đậm màu hơn, có một loại hấp dẫn không tên nào đó.

Lý trí của anh nhanh chóng sụp đổ.

Hoàng Phủ Kham thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Đây là lần đầu tiên anh muốn chịu trách nhiệm với một người nào đó, loại cảm giác bản năng này khiến anh cảm thấy rất không tệ.

Vừa dứt lời, anh lập tức bế ngang người Tất Dung lên, tiến thẳng đến chiếc giường duy nhất trong căn phòng.