Cậu hung hăng véo đùi mình một cái, nhân lúc đau đớn ập đến, lại hất tay anh ra, lần này không nói một lời phản bác nào, chạy như điên về phía chung cư.
Hoàng Phủ Kham không chút do dự, trực tiếp đi theo, dáng người cường tráng của anh trong bóng đêm đen kịt, tựa như một con mãnh thú.
Ngay khi Tất Dung lao vào nhà, cậu ngồi xuống dựa lưng vào cửa.
Loại cảm xúc này thật sự quá kỳ quái, giống như bị người ta cho uống thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy.
Khoảnh khắc những từ này hiện lên trong đầu Tất Dung, cậu lập tức rùng mình.
Đúng rồi, cảm giác này chẳng phải giống như bị cho uống thuốc kí©ɧ ɖụ© sao?
Dưới quần có một khối phồng lên, cậu thậm chí còn chưa chạm vào, nhưng nó càng lúc càng trở nên cứng hơn, cũng càng nóng hơn, lỗ sau cũng bắt đầu vặn vẹo co rút không ngừng, bên trong giống như có vô số những con sâu bọ đang gặm nhấm, vô cùng ngứa ngáy.
Cảm giác đó khiến cậu muốn sờ soạng nó ngay lập tức.
Không được rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ thực sự xảy ra chuyện.
Tất Dung bị lửa dục giày vò đến mức khó có thể suy nghĩ bình thường được nữa, cậu vô thức xoa xoa đũng quần, nhưng cảm giác này quá mờ nhạt, không có cách nào ngăn nổi cơn đói khát bùng phát trong lòng cậu.
Sau khi kiên trì được vài giây, Tất Dung lập tức cởi thắt lưng, lấy dươиɠ ѵậŧ sưng tấy của cậu ra ngoài, bắt đầu vuốt ve lên xuống.
“Ahhh…”
Câu cầm dươиɠ ѵậŧ trong tay, không ngừng tuốt nó tới lui, tiếng rêи ɾỉ trêu chọc người khác phát ra từ cổ họng cậu, cơ thể khẽ run lên vì quá hưng phấn, một vài giọt chất lỏng trong suốt chảy ra từ đầu dươиɠ ѵậŧ, làm ướt chiếc quần tây màu đen, tạo thành những vết tròn sẫm màu trên lớp vải thấm nước.
Động tác của cậu đột nhiên tăng tốc, kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích tụ, thật lâu sau, Tất Dung hưng phấn kêu lên một tiếng, rồi bắn ra.
Hoàng Phủ Kham bị chặn ở ngoài cửa, đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe tiếng động từ bên trong truyền đến, đột nhiên phì cười.
Tự làm cũng có thể làm mãnh liệt như vậy.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, một người hiền lành ngây thơ như cậu, cũng có thể làm ra chuyện như thế này.
Nhưng nếu sự thật đúng như những gì anh suy đoán, như vậy, người đó chỉ dựa vào bản thân hoàn toàn không có khả năng vượt qua được, đây cũng là lí do vì sao người có 100% gen giống cái, có tỉ lệ rất cao sẽ ngủ với người được cứu, bởi vì không ai lại để một người có gen hoàn hảo như vậy ra đi, sự tiếp xúc xá© ŧᏂịŧ chính là sợi dây gắn kết mối quan hệ giữa hai người.
Quả nhiên, không bao lâu sau, trong phòng lại vang lên tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, âm thanh rất nhỏ, thậm chí còn cố ý kiềm chế, giống như một chú mèo con đang cào cào trong lòng, khiến người ta không khống chế được muốn xông vào, đè người đó xuống dưới người, mạnh mẽ chà đạp một phen.
Hoàng Phủ Kham cũng không nhận ra chuyện anh thực sự đã bị ảnh hưởng, anh chỉ vô cùng háo hức muốn mở cánh cửa trước mặt.
Anh giơ tay lên, để quang não trên cổ tay nhắm vào ngay ổ khóa, ID cấp bậc cao nhất trong toàn liên bang, khiến bất kỳ khóa cửa thông minh nào cũng trở nên vô dụng, khóa cửa hoàn toàn mở rộng.
Anh đẩy nhẹ một cái, cánh cửa đã mở ra, Hoàng Phủ Kham bước vào trong, đôi ủng da màu đen giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng “Cộp, cộp, cộp”.
Lúc này Tất Dung đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ từ việc tuốt dươиɠ ѵậŧ bằng ngón tay đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ là, trong nháy mắt đó, thứ hiện ra trong mắt cậu không phải là xấu hổ, mà là cảm giác giống như mãnh thú bị bỏ đói rất lâu, bất ngờ trông thấy con mồi của mình.
Cậu buông dươиɠ ѵậŧ ra, bổ nhào về phía anh.