Sau khi Tất Dung rời khỏi nhà Trần Triều, quang não trên cổ tay cậu lập tức sáng lên, trên máy truyền tin tích hợp xuất hiện một tên ghi chú, là cuộc gọi từ nhà họ Tất.
Vừa kết nối liên lạc, chính là một trận quở trách từ đầu dây bên kia, thậm chí đến cuối cùng còn uy hϊếp nói rằng cho dù cậu có phải làm bé, cũng phải ở bên cạnh Trần Triều. Dù sao cũng bởi vì ở bên cạnh Trần Triều, nên thậm chí đã rất lâu rồi cậu không làm việc, nếu không làm bé như vậy, cậu sẽ không được bước chân vào nhà họ Tất nữa, nhà họ Tất cũng sẽ coi như không có người con trai như cậu.
Sau khi cúp máy truyền tin, Tất Dung vào ghi chép của quang não kiểm tra số dư tài khoản còn lại của mình.
Cậu nhìn chằm chằm vào dòng [200.00] bên trên giao diện, một lúc lâu sau đó, lặng lẽ thở dài.
Nguyên chủ dường như không có ý thức tiết kiệm tiền, mỗi tháng Trần Triều cho cậu ấy bao nhiêu tiền, cậu ấy đều xài hết sạch, vả lại toàn bộ đều tiêu vào cho gia đình kia và Trần Triều, đã vậy cũng không để lại nửa hạt bụi trên người cậu ấy.
Cũng may cơ chế xã hội ở thế giới này tương đối hoàn hảo, chỉ cần năm mươi đồng là có thể mua một tờ đơn đăng ký cư dân nghèo khó của liên bang, chỉ cần được phê duyệt, là có thể sống trong chung cư miễn phí do chính phủ thống nhất xây dựng, mặc dù mỗi phòng chỉ rộng mười mấy mét vuông, nhưng cũng may, chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ nội tạng.
Tất Dung lập tức đi về phía chung cư miễn phí do chính phủ cung cấp - số tiền trên người cậu đã không còn đủ để chèo chống cậu cưỡi phi hành khí.
Ước chừng đi bộ khoảng nửa giờ, Tất Dung cuối cùng đã đến nơi cần đến.
Có rất nhiều người chen lấn ở cửa văn phòng, hầu hết bọn họ đều là những người vô gia cư xanh xao vàng vọt, mặc những bộ quần áo rách rưới tả tơi, Tất Dung vừa xuất hiện với áo sơ mi và quần tây, ngay lập tức thu hút tầm mắt của không ít người, hơn nữa phần lớn những ánh mắt kia đều là sự thù địch - người xinh đẹp gọn gàng như vậy còn đến để giành chung cư miễn phí với bọn họ, vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ càng thêm khó khăn hơn.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc tên là Bill, tên và chức vụ của ông ta được viết trên màn hình phát sáng.
Sau khi giải tán những người vô gia cư nhập cư trái phép từ những tinh cầu khác và một số người không phù hợp yêu cầu, lúc này ánh mắt của Bill mới đổ dồn lên người Tất Dung.
“Vị này, so với những người vô gia cư kia, cậu quả thực ăn mặc tươm tất hơn, cậu có chắc chắn muốn đăng ký một chung cư miễn phí từ chính phủ liên bang hay không?”
Tất Dung gật đầu, giải thích sơ qua về tình trạng khó khăn hiện tại của mình. cuối cùng còn bày tỏ một câu: “Sau khi tìm được việc làm, tôi sẽ mau chóng rời khỏi đây.”
Lúc này, nhân viên công tác mới không tiếp tục hỏi nữa, để cậu đặt quang não vào một cái máy quét, sau khi quét xong thông tin nhận dạng của cậu, thì truyền cho cậu một tờ bảng biểu, để cậu đi vào bên trong làm một bài kiểm tra cơ bản.
Tất Dung đã từng nhìn thấy thiết bị này trong ký ức của nguyên chủ, chỉ cần ngồi lên, sau đó đặt bàn tay lên hai bên tay vịn, thiết bị sẽ căn cứ vào nhịp tim và tinh thần lực để đưa ra kết luận vô cùng chính xác.
Tuy nhiên, ngay khi Tất Dung đặt tay lên, thiết bị này bắt đầu kêu “Bíp, bíp, bíp”, âm thanh vô cùng sắc bén nhưng cũng không quá gấp gáp.
Bill đang ngồi bên ngoài ngay lập tức bước vào, ra hiệu cho cậu xuống khỏi thiết bị, sau đó đập mạnh hai cái vào thiết bị kia.
“Cái này đã dùng hơn chục năm, tuổi thọ cũng sắp hết rồi, xuất hiện trục trặc cũng là chuyện bình thường.”
Tất Dung thuận miệng hỏi: “Thiết bị này trước đây có thường xuyên xảy ra trục trặc không?”
Bill nói: “Ngược lại chưa từng bị nha, hôm nay mới là lần đầu tiên.”
Tất Dung nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng khẽ giật thót, chẳng lẽ là do linh hồn của cậu không phù hợp với cơ thể này, cho nên cái máy này mới xuất hiện trục trặc.
Một lúc sau đó, Bill ngồi thẳng lên nói với cậu: “Cậu thử lại một lần nữa xem.”