Hôm nay là ngày thứ ba Tất Dung xuyên tới thời đại này.
Cậu mở mắt ra, lúc ngồi dậy từ trên giường thì tầm nhìn vừa hay dừng lại tại cửa sổ bên cạnh. Hiện tại cậu đang ở tầng mười tám của tòa nhà lớn này, nơi đây là nhà vị hôn phu của cậu, Trần Triều.
Từ cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới thì có thể nhìn thấy rất nhiều luồng ánh sáng bay qua bay lại theo quỹ đạo của riêng chúng nó ở giữa không trung, đó là ánh đèn của phi hành khí.
Ở thời đại này, Trái Đất chỉ còn là lịch sử, nhóm loài người mới đã sớm chinh phục vũ trụ bao la này. Bọn họ có thể sinh sống trên các hành tình khác nhau và có thể bay qua bay lại giữa các ngân hà.
Tuy rằng đã hai ngày trôi qua rồi nhưng Tất Dung vẫn không thể thích ứng được với tất cả điều đó, thời đại này hoàn toàn khác với thời đại mà cậu đã từng sinh sống trước đây. Cậu giống như một người cổ đại xuyên không tới tương lai, trở nên cực kỳ tối cổ.
Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là cậu đã thừa kế được ký ức của nguyên chủ, mọi chuyện sẽ không bết bát đến mức lộ ra sơ hở khi ở chung với những người khác ngoài kia.
Vào lúc Tất Dung đang ngơ ngác trước cửa sổ thì cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa. Một màn hình điện tử xuất hiện trên cánh cửa thoạt nhìn giống như được tạo ra từ gỗ, trên màn hình hiển thị gương mặt của người gõ cửa, là một thanh niên đẹp trai đang cười tươi.
Tất Dung nhớ rõ người này, cậu ta là ánh trăng sáng của hôn phu nguyên chủ, Diệp Chân.
Trước đây, Diệp Chân cũng có thể coi là người của hào môn, cho nên cậu ta luôn tỏ ra lạnh lùng với tình yêu của Trần Triều. Trần Triều không nhìn thấy hy vọng trên người cậu ta, thế là quyết định tìm người khác thế vào.
Nguyên chủ cũng tên Tất Dung, là con nuôi của nhà họ Sơn, vừa thành niên thì đã bỏ học, làm rất nhiều công việc làm thêm vụn vặt để trang trải sinh hoạt phí, sau lại bị nhà họ Sơn coi như công cụ liên hồn, vừa hay hợp rơ với Trần Triều cũng đang tìm thế thân.
Nhưng hai người bọn họ đính hôn chưa được bao lâu, gia đình Diệp Chân liền xảy ra nguy cơ về tài chính, suýt rơi vào tình trạng phá sản. Những người ái mộ Diệp Chân lập tức giải tán không còn mống nào, chỉ có mình Trần Triều đưa tay ra giúp đỡ cậu ta. Lúc này, Diệp Chân lập tức quay đầu nhào vào vòng tay của Trần Triều.
Ba ngày trước, Diệp Chân cố ý bày trò hôn môi cùng Trần Triều trước mặt nguyên chủ, cậu ta còn nói rằng trong lòng bản thân cảm thấy vô cùng áy náy, không muốn cứ tiếp tục như thế này nữa, Trần Triều bị cậu ta hôn đến mức máu nóng dồn lên não, suýt chút nữa không giữ được mình, vừa nghe cậu ta nói như vậy thì gã lập tức đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước, cho Diệp Chân một danh phận.
Trong lòng của nguyên chủ rất ái mộ Trần Triều, vừa nghe gã nói như thế thì cõi lòng tan nát, trực tiếp cắm đầu nhảy vào hồ tự sát.
Nhưng dựa vào những ký ức Tất Dung được thừa kế, nguyên chủ quả thật rất đau lòng, nhưng đến mức nhảy hồ tự sát thì chưa chắc. Lúc nguyên chủ đi qua cái hồ đó, rõ ràng đã có một đôi tay đẩy nguyên chủ từ sau lưng.