Ba ngày trôi qua, con gái vẫn chỉ chuyên tâm vào công việc mà không để ý nhiều đến bản thân, Lý Hồng Đồ không kìm được nữa, muốn nói chuyện với con gái nhưng lại ngại nói thẳng. Khi dọn dẹp bát đĩa ông ấy không ngừng nghĩ cách thu hút sự chú ý của con gái mình, ông ấy thực sự nảy ra một ý tưởng cho suy nghĩ này.
Dọn dẹp xong, cắt hoa quả đặt lên bàn con gái, khác thường là không nhân cơ hội bắt chuyện mà đến trước mặt con gái, cởϊ áσ ra tập thể dục.
Để thu hút con gái của mình, Lý Hồng Đồ liều cái mạng già của ông, động tác và biểu cảm cực kỳ cường điệu, còn liên tục tạo ra những tiếng động kỳ lạ.
Lý Tiểu Nhã không thể không nhìn thấy màn trình diễn của cha cô, và cô cũng biết mục đích của ông ấy làm điều này là để thu hút chính mình, rời mắt khỏi màn hình và nhìn cha mình luồn lên nhảy xuống, cô nén ý cưới, chỉ nhìn vài lần rồi lại bận bịu với công việc.
Thực ra cũng không thể trách Lý Tiểu Nhã lơ là với ông ấy, Lý Hồng Đồ vẫn luôn làm việc trong thể chế, có lẽ thậm chí còn không biết cạnh tranh nội bộ là gì chứ đừng nói đến việc hiểu được sự cạnh tranh và áp lực khi làm việc trong một công ty lớn, dự án mới cần kết nối, Lý Tiểu Nhã đang theo kịp tiến độ của đồng nghiệp, hơn nữa việc bắt kịp này càng khiến người ta lo lắng, cô thật sự không có thời gian quan tâm đến chuyện khác.
Một lúc sau, Lý Hồng Đồ đổ mồ hôi khắp người, các cơ trên người vì sung huyết trở nên đầy đặn dị thường, đường phân chia của cơ bụng tám múi cân đối rất rõ ràng, chính ông ấy cảm thấy rất tốt, rất hấp dẫn, nhưng vẫn không thể thu hút sự chú ý của con gái.
Đương nhiên, một người đàn ông tốt sẽ không dễ dàng từ bỏ, ông ấy vẫn còn con át chủ bài cuối cùng, lén lút kéo quần cọc xuống, để lộ phần đuôi của tuyến nhân ngư, cúi đầu nhìn xuống, nghiến răng kéo xuống một chút nữa để lộ rõ ràng biên giới thảo nguyên đen kịt.
“Khụ…”
Sau một cơn ho nhẹ giả tạo thì bắt đầu các bài tập thư giãn như vặn eo và nâng hông, nhưng ánh mắt vẫn nhìn con gái.
Ánh mắt con gái cuối cùng cũng rơi vào trên người mình, nhưng còn không bằng không nhìn, cô chỉ liếc một cái, nhìn xong thì lãnh đạm dời ánh mắt, hiện tại Lý Hồng Đồ đã phá vỡ phòng ngự.
Ông ấy vừa bực bội vừa tức giận kéo chiếc quần cộc lên, khoanh chân ngồi dưới đất, hờn dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Tiểu Nhã không thể không buồn cười trước hành vi trẻ con của cha mình, không tiết chế cười ha hả.
“Ây dô, anh trai thêm tiền, tại sao anh không luyện tập nữa?”
Lý Hồng Đồ không quay đầu lại.
“Cần con để ý chắc, mệt mỏi còn không để người ta nghỉ ngơi một lát à, con chỉ muốn vắt kiệt cha con đến chết đúng không, nha đầu thúi!”
Lý Tiểu Nhã cười đủ rồi, nhìn bóng lưng đẫm mồ hôi của cha mình, biết những giọt mồ hôi này chỉ để thu hút sự chú ý của cô, trong lòng không thể phân biệt được đó là áy náy hay đau lòng.
“Cha, con biết cha đang không vui, mấy ngày nay con thật sự rất bận, cho nên không phải cố ý phớt lờ cha.”
Vừa rồi Lý Hồng Đồ cảm thấy mình thật sự rất tức giận, nhưng con gái chỉ là nói vài câu nhẹ nhàng, trong nháy mắt liền xua tan lửa giận trong lòng, ngay cả oán khí tích tụ mấy ngày nay cũng trút sạch, khóe miệng còn kiềm chế nhếch lên.
Thật ra, chỉ cần con hiểu, con phớt lờ cha cha sẽ không vui, vậy là đủ rồi, ngay cả khi con tiếp tục bỏ rơi cha đi nữa.
“Không thể nào, cha không có không vui, thật sự... cha sao có thể ngây thơ như vậy, ừm... cha biết con bận...”
Lý Hồng Đồ lấy áo giả vờ lau mồ hôi để che đi vẻ mặt ngại ngùng và nụ cười không kiềm chế được, vừa đi về phía phòng tắm vừa không ngừng lẩm bẩm.
Đóng gói, gửi đi...
Sau khi gửi tài liệu đã được phân loại và cài vào máy tính, cuối cùng Lý Tiểu Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi thư giãn, cô phát hiện ra rằng vai mình rất đau, cô lắc đầu qua lại và dùng tay xoa bóp các cơ bắp trên vai.
Cảnh tượng này tình cờ bị Lý Hồng Đồ từ phòng tắm đi ra nhìn thấy, trên người không mặc áo, lập tức tiến đến sau lưng con gái, dùng hai bàn tay to vừa được nước nóng rửa qua trùm lên bờ vai mảnh khảnh của cô.
“Bé con, có mệt không?”
Bàn tay của bố ấm áp, lực xoa bóp vừa phải, sức lực ấn bóp mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với mình, Lý Tiểu Nhã dễ chịu tựa lên ghế salon, ngẩng đầu nhìn cha ở phía sau.
“Ừm, vai con đau, eo lưng khó chịu, cha xoa bóp cho con...”