Trải qua mấy ngày sống chung, Lý Hồng Đồ đối với việc kỳ lưng cho con gái đã tự nhiên hơn nhiều, không còn cẩn trọng như ngày đầu tiên nữa.
Nhưng hôm nay Lý Tiểu Nhã không có ngồi yên, cơ thể cứ vặn vẹo không ngừng.
“Nha đầu thối, ngồi yên xem nào, con cứ nhích tới nhích lui như vậy cha lau không được.”
Lý Tiểu Nhã ngửa đầu ra sau, mắt nhấp nháy không được tự nhiên nói:
“Cha, con muốn tắm…”
Sau khi hết kỳ kinh, nếu không được tắm thì Lý Tiểu Nhã sẽ khó chịu muốn chết.
Trên tay thì quấn băng, chân thì bó thạch cao, bây giờ Lý Tiểu Nhã mà muốn tắm cũng khó, cô chỉ là thuận miệng than như vậy.
Không ngờ cha cô lại nghiêm túc gật đầu, ngửi chiếc khăn đã kỳ lưng cho cô.
“Ừ, con đúng là nên tắm, cái khăn lông kỳ lưng cho con cũng chua luôn rồi, con ngửi thử xem.”
“Xéo đi! Cha mới chua!”
Lý Hồng Đồ bị cô con gái nhe nanh mắng nhiếc chạy ra khỏi phòng ngủ, cũng không biết nên làm gì ở ngoài.
Một lúc sau, ông ấy cầm theo một bọc nhựa trong bếp bọc thật kỹ chân và tay bị thương của Lý Tiểu Nhã.
“Được rồi, như này thì có thể tắm rồi, đi thôi!”
Dứt lời, ông bế con gái ra khỏi phòng ngủ.
“Chờ tý, con cầm quần áo đã!”
Lý Tiểu Nhã đứng một chân trước tủ quần áo, không khỏi nghĩ đến bộ đồ lộ bộ ngực trắng sữa và đoạn phim quay cảnh cô mặc bộ đồ lộ ngực đó, gò má cô nóng bừng, cô tức giận quay sang nhìn người cha đang đứng đợi bên cạnh.
“Cha quay qua chỗ khác!”
Lý Hồng Đồ nhướng đôi lông mày đen rậm, sau đó thành thật ngoan ngoãn quay đi.
Mở tủ quần áo ra, các loại đồ ngủ chiếm gần như một nửa tủ, bộ đồ bảo thủ giống trên người này cũng chỉ còn có một bộ, Lý Tiểu Nhã muốn lấy chúng.
Nhưng tay đưa ra một nửa lại khựng lại, do dự mấy giây cô lại chuyển mục tiêu, từ trên giá treo lấy xuống chiếc váy ngủ màu đen, nắm trong tay, sau đó kéo ngăn kéo lấy ra chiếc quần lót cạp trễ cùng màu.
Đến lúc Lý Hồng Đồ xoay người lại, nhìn thấy con gái đỏ mặt cũng kinh ngạc nhưng không dám nói gì nhiều.
Ông đặt một chiếc ghế đẩu nhựa ở khu vực tắm, đặt con gái vào xong, giúp cô kéo rèm tắm lên nhưng chưa ra ngoài ngay mà đứng đó lo lắng dặn:
“Bảo bối, cha sợ con sẽ ngã nên sẽ không đi ra ngoài, con tắm cần dùng cái gì cứ bảo cha, cha lấy giúp con, con đừng manh động.”
Cuối cùng còn thêm một câu:
“Con yên tâm, cha… cha không nhìn trộm đâu…”
Lý Tiểu Nhã cười xán lạn, không ngờ cha lại đáng yêu như thế.
Cô vạch một khe nhỏ trên rèm tắm ra nhìn, chỉ thấy cha đang ngồi trên bồn cầu nhìn thẳng tắp ra cửa.
Cô thầm nhắm, vèo một cái ném chuẩn xác bộ váy ngủ lên đầu ông.
“Không sao đâu, cha muốn nhìn thì cứ nhìn, dù sao con cũng là con gái cha…”
“Nha đầu thối!”