Theo tác phong quân đội, Lý Hồng Đồ làm gì cũng nghiêm túc, nhất là thu dọn nhà cửa, chỉ sau một ngày căn nhà nhỏ bừa bộn của cô đã sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả góc nhỏ cũng không chừa lại một hạt bụi, còn phát hiện dưới sô pha còn có một “ micro” không có điện.
Rảnh rỗi thì đi loanh quanh trong nhà, thi thoảng còn đến gần nhìn vào màn hình máy tính của cô ấy, không hiểu gì hết, sau đó rời đi, nhưng chưa bao lâu hai mắt như chưa từ bỏ ý định lại cứ dán vào màn hình.
Không biết Lý Hồng Đồ làm như vậy bao nhiêu lần, Lý Tiểu Nhã không nhịn được , trêu chọc:“Cơn tò mò lại tới rồi, nếu không cha cứ ngồi đây xem, để tiểu tỷ tỷ giảng cho cha.”
Lý Hồng Đồ tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, lúc này mới nghiêm túc điều khiển mình, không tới xem nữa.
Đã tới đêm.
Hai cha con nằm trên giường.
Lý Hồng Đồ đọc tin tức quân sự
Còn Lý Tiểu Nhã vừa lướt Weibo vừa trả lời tin nhắn
Đột nhiên Lâm Đào Đào chia sẻ vài bài viết.
“ Bạn thân trở thành mẹ kế, từ suy sụp tôi trở nên vui vẻ.”
“ Chị em tốt trở thành mẹ kế, tôi tự mình nói lời chúc phúc.”
“ Bằng hữu gả cho cha, mười lợi ích mà bạn nên biết.”
“ Đủ rồi Lâm Đào Đào, cậu còn chưa thôi đi, đó là cha tớ đấy.”
“ Khà khà, đúng vậy, ông ấy là cha cậu nào phải bạn trai cậu, cậu tức giận như vậy làm gì.”
Thấy những lời này của Lâm Đào Đào, trong nhất thời Lý Tiểu Nhã thật sự không biết trả lời như thế nào, cân nhắc một hồi trời trả lời.
“Nhưng vẫn không được.”
“Ôi chao, lúc trước cậu có bạn trai cũng không thấy cậu quản chặt như vậy, tớ còn tự hỏi, sao ba cậu lạnh lùng đẹp trai như thế mà có thể độc thân đến mười mấy năm, đàn bà con gái trên đời này tuyệt chủng rồi sao? Giờ thì tớ biết rồi, cậu chính là thủ phạm —”
Lâm Đào Đào chơi trò bắt cóc đạo đức đến trơn tru, Lý Tiểu Nhã cũng thật sự oan ức, nói một câu không dễ nghe, năm cô ấy mười sáu, cha cô ấy sống chết thế nào cũng không quan tâm đến cô ấy, cô ấy làm sao có thể quấy nhiễu cuộc sống tình cảm của ông ấy chứ.
Hơi nghiêng đầu về phía cha.
Dưới ánh sáng ấm áp của đèn ngủ , khuôn mặt cương nghị của cha, chóp mũi anh tuấn chìm trong một vầng sáng nhu hòa, đầu lông mày hơi nhíu lại, hai con ngươi sáng như sao trời. Đối với vẻ ngoài của cha, Lý Tiểu Nhã thực sự không có khái niệm cụ thể nào, nhưng từ nhỏ đã thích ngắm nhìn đôi mắt của cha.
Nơi ấy dường như không có hoảng hốt né tránh, bất luận là vui buồn thế nào đều vẫn luôn kiên định và có thần như vậy.
Mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng nhờ rèn luyện nghỉ ngơi tốt, dáng người cha cũng không có dấu hiệu phát tường nào, ở nhà Lý Hồng Đồ thường có thói quen mặc đồ ngủ, cô ấy cũng chưa từng thấy rõ thân thể của cha mình, nhưng chỉ cần nhìn cơ ngực rắn chắc cân xứng dưới lớp áo là có thể đoán ra.
“ Cha.”
“ Ừ ?”
“ Cha có cơ bụng không?”