“Chứ sao, tớ cũng chỉ có một người cha này thôi.’Sau khi đã xác nhận, dưới lớp trang điểm đậm đầy quyến rũ, Lâm Đào Đào lắp bắp, thẳng thắn nói: “Cha cậu trẻ thật đấy…. Thoạt nhìn cũng chỉ mới ba lăm ba sáu, vừa cao to vừa cường tráng.”
Nhìn thấy đức hạnh của người bạn thân mình, Lý Tiểu Nhã trong lòng thầm kêu không xong.
“Lâm Đào Đào, coi như tớ cầu xin cậu, làm người đi, đó là cha tớ đấy!”
Lâm Đào Đào chỉ hé miệng cười, không đáp lại lời này.
“Đúng rồi, không phải cậu thích ăn cua hoàng đế sao, giờ nhà tớ không phải mùa cao điểm chỉ có thể lấy một con, nhưng tớ nhân lúc mẹ tớ không chú ý trộm cho cậu con lớn nhất, thế nào, đủ chân thành chưa.”
Vẻ mặt Lý Tiểu Nhã nghiêm túc, “Lâm Đào Đào, cua là cua, đừng có mà nhớ mong cha tớ, không thì tớ nghỉ chơi với cậu.”
Lâm Đào Đào chỉ cười hề hề, “Được rồi, mà con cua kia hơi lớn một chút, tớ sợ chú ấy nấu không được nên sẽ tự đi hấp, bồi bổ cho cậu .”
Không đợi Lý Tiểu Nhã phản ứng lại, Lâm Đào Đào đã nhảy xuống giường, đôi thỏ trắng trước ngực lắc lư khiến người ta kinh ngạc.
“Lâm Đào Đào, đồ khốn kiếp nhà cậu quay lại đây cho tớ, mẹ nó, giờ tớ không ăn được hải sản.”
Phòng ngủ một lần nữa bị đóng kín.
Lý Tiểu Nhã như có như không nghe thấy giọng nói cố ý của Lâm Đào Đào: “Chú ơi ~”
Trong lòng cô ấy tự nhiên trở nên phiền não, giống như ăn một đống táo chua vậy.
“Chuyện gì vậy trời ơi, chẳng lẽ là ghen hay sao? Ăn giấm của cha? Ngày đó không phải còn muốn giới thiệu cho cha một dì trẻ tuổi xinh đẹp sao?”
Lý Tiểu Nhã mệt mỏi vò đầu.
Nhưng chưa đầy mười phút, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, Lý Hồng Đồ thò nửa người vào, “Bảo bối, cha xuống lầu mua chút đồ nhé, lát nữa mới về.”
“ Vâng ạ.”
Lý Hồng Đồ vừa đi, Lâm Đào Đào đã bĩu môi đi vào, dùng cái giọng bạc bẽo vô tình nói với cô ấy, “Cua hấp cho cậu .”
Ngay sau đó thì thầm một câu, “Cha cậu đúng là không có hứng thú gì, không để ý tới tớ.”
Nghe Lâm Đào Đào mắng mỏ oán trách lại khiến phiền não của cô ấy bay sạch, lại còn thấy vui vẻ, trong lòng cũng không tự chủ được kiêu ngạo, “Đó là cha tớ, làm sao có thể bị người khác dễ dàng quyến rũ.”
.....
Là nhân viên mới, kể cả khi đi làm bình thường cũng không tài nào thoát khỏi áp lực lo lắng nơi công sở, vậy nên làm sao Lý Tiểu Nhã có thể yên tâm ở nhà dưỡng bệnh.
Tiễn Lâm Đào Đào điên điên khùng khùng đi rồi, cô ấy mới bật máy tính. Anh quản lý đẹp trai còn an ủi cô ấy, nếu thân thể không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi tiếp cũng được, chuyện công việc để anh ta sắp xếp.
Lý Tiểu Nhã nhe răng trợn mắt đáp lại, nói với anh ta, dù thân tàn nhưng ý chí không đổi.
Chỉ là áp lực công việc mà thôi, so với những thứ cô ấy từng chịu đựng chỉ là mưa bụi, người thực sự áp lực là vị quản lý đẹp trai kia kìa, giờ mọi chuyện đều lấy hiệu suất ra bàn, không duy trì được hiệu suất thì từng phút từng giây cũng đủ gϊếŧ chết anh ta.
Lý Tiểu Nhã cũng không hiểu nổi, tóc của anh quản lý đẹp trai sao vẫn còn dày như vậy, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải là đội tóc giả hay không.
Lý Hồng Đồ cũng không nhàn rỗi, lau nhà, dọn dẹp phòng ốc, nấu cơm, cắt hoa quả, sau đó ôm con gái mình cho đi vệ sinh.