Thân thể cường tráng của cha nằm bên cạnh, tựa như ngang qua một dãy núi, có cảm giác áp bách, nhưng càng nhiều là cảm giác an toàn kiên cố.
Giữa hai người cách nhau có một chút, đèn trong phòng đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ mờ nhạt, bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh, Lý Tiểu Nhã vẫn ổn, nhưng cô có thể cảm nhận được sự câu nệ của ba.
Lý Hồng Đồ không đi làm, có một số việc cần xử lý, Lý Tiểu Nhã cũng bận rộn trả lời vài xâu hỏi han của bạn bè.
Lúc 10 giờ 10 phút, Lý Hồng Đồ đúng giờ tắt màn hình.
"Cục cưng, con cũng phải đi ngủ sớm một chút."
Nói xong liền tự mình nhắm mắt lại, năm phút sau Lý Tiểu Nhã liếc ông một cái, hơi thở l*иg ngực rộng rãi phập phồng, xem ra là ngủ thϊếp đi.
Cũng không biết có phải tác dụng của thuốc đã qua hay không, cổ chân bắt đầu đau, đầu tiên là từng đợt đau đớn, nhưng không đến nửa giờ, cảm giác đau đớn càng ngày càng mạnh, giống như lắp lên chân một máy tạo nhịp tim, nhảy dựng đau, Lý Tiểu Nhã đau không nhịn được nhẹ nhàng "Aida" một tiếng.
Nhưng chính thanh âm nho nhỏ này khiến Lý Hồng Đồ đang ngủ say thoáng cái liền mở mắt, vội vàng xoay người dựa vào.
-"Cục cưng, đau có phải không?"
Phản ứng của cha khiến Lý Tiểu Nhã không khỏi dâng trào ấm áp.
Cô bất giác hồi tưởng lại lần trước khi mình bị viêm dạ dày ruột, mình đau đến mức kêu loạn khắp giường lăn lộn, bạn trai vẫn ngủ giống như heo, thẳng đến khi bị mình một cước đá xuống giường mới tỉnh lại.
Kỳ thật không tính là nɠɵạı ŧìиɧ, bạn trai cũ của mình đối với cô quan tâm cùng chiếu cố thật sự xem như rất thân mật, nhưng lại chung quy vẫn kém ba một bậc.
Bạn trai cũ cũng thường xuyên gọi mình là cục cưng, nhưng cục cưng trong miệng anh ta chỉ là một cách xưng hô thân mật, mà cục cưng trong miệng baba mới là trân bảo độc nhất vô nhị trên thế gian!
Cô cũng biết như vậy đối với bạn trai cũ rất không công bằng, nhưng cô cũng không biết vì sao chính là muốn lấy cha và bạn trai đi so sánh.
"Đau tay hay chân."
Có ba ở đây chính là yếu đuối, Lý Tiểu Nhã đáng thương cười hề hề.
"Tay không sao, chân đau quá."
Hai hàng lông mày thô của Lý Hồng Đồ khẽ nhíu lại, xoay người lại gần chân bị thương của cô.
Lý Tiểu Nhã còn tưởng rằng cha có tiểu chiêu giảm đau gì đó, nào ngờ ông liền nằm sấp ở đó thổi hai hơi vào chân mình, lại cười sáng lạn, lộ ra một hàm răng trắng sáng.
"Được rồi cục cưng, cha thổi sẽ không đau nữa, chiêu này của con khi còn bé là linh hoạt nhất."
Lý Tiểu Nhã dở khóc dở cười, cô biết đây là cha cố ý trêu chọc cô muốn cô phân tán một chút.
"Cha không có việc gì, con có thể nhịn xuống, cha đến nói chuyện với con đi."