Mặc dù Lan phi nghĩ như vậy, nhưng đối diện là phụ thân của mình nên nàng vừa kinh ngạc vừa đỡ ông dậy, đè nén hoảng sợ trong lòng, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Ngôn lau nước mắt, nhìn Tưởng thị đứng ngây ngốc ở một bên không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tưởng thị không hiểu tại sao ông ta lại nhìn mình như vậy.
Nghĩ lại thì gần đây bà ta chưa làm điều gì ngu ngốc cả mà.
Lan phi nhìn Tưởng thị lại nhìn Cố Ngôn, sốt ruột nói: "Phụ thân, mẫu thân, thời gian nữ nhi về nhà có hạn, đã xảy ra chuyện gì hai người cứ nói đi.” Nếu không nói, lát nữa cung nhân bên kia lại giục nàng hồi cung, đến lúc đó muốn nói cũng không còn thời gian để mà nói nữa.
Thấy nàng sốt ruột, Tưởng thị nhịn không được luống cuống trong lòng: "Mẹ không biết." Bà ta chỉ biết là Cố Ngôn liều mạng muốn gặp Lan phi một lần, khi không nhận được tin gặp mặt tâm trạng vẫn luôn vô cùng lo lắng, ban đêm cũng ngủ cũng không được an ổn, mỗi ngày còn buồn bã mặt ủ mày chau ở trong viện nhà mình.
Thấy ông ta lo lắng cả ngày, Tưởng thị vô cùng lo lắng, nhưng khi bà ta hỏi nguyên nhân thì Cố Ngôn lại không nói một lời, chỉ là vẻ mặt nhìn rất khổ sở.
Tưởng thị vẫn cho rằng Cố Ngôn đang lo lắng cho tiền đồ của mình sau khi tách ra khỏi đại phòng, thật sự không biết ông ta đã phạm phải chuyện gì mà cần phải cầu Lan phi cứu mạng.
Thấy Tưởng thị thật sự không biết gì, Lan phi đưa mắt nhìn Cố Ngôn, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Chuyện đã đến nước này, Cố Ngôn cũng không còn gì phải giấu diếm, nói ra hết những chuyện mình giấu ở trong lòng.
Ông ta vừa khóc vừa ăn năn nói ra rất nhiều lời, bản thân ông ta vô cùng hối hận day dứt không thôi, tổng kết lại thành một câu chính là, chắc hẳn Cố lão gia bị ông ta làm cho tức giận, trong lòng ông ta thật sự rất hối hận.
Lan phi và Tưởng thị nghe xong đều trợn tròn mắt, chân Tưởng thị mềm nhũn ngã nhào xuống ghế.
Lan phi trừng to mắt, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại có thể như vậy?" Trong ấn tượng của nàng, Cố Ngôn vẫn luôn hết sức kính sợ Cố lão gia, ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói, trên cơ bản những năm nay Cố lão gia nói một thì chắc chắn ông ta sẽ không dám nói hai.
Làm sao lại có thể làm cho người tức giận đến nông nỗi như vậy chứ?
Cố Ngôn nhìn Lan phi, lại nhìn Tưởng thị, vẻ mặt xấu hổ bất an: "Còn không phải do ngày hôm đó ta uống chút rượu, nghĩ đến một ít chuyện không vui nên đã nói hết mấy lời trong lòng cho lão gia tử nghe...”
Hai mắt Lan phi đỏ hoe: "Chuyện không vui gì đáng để cha phải ầm ĩ đến trước mặt tổ phụ chứ?”
Cố Ngôn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là ta nghe được có người nói lung tung...”
Trước đây cũng không phải chưa từng có chuyện như thế này, Cố gia bọn họ có con gái của Cố Tuyên là Hoàng hậu, còn con gái của ông là Lan phi. Lúc đầu, mọi người đều ghen tị với hai huynh đệ bọn họ, nói bọn họ vinh quang phi thường.
Nhưng dần dần ánh mắt của mọi người đều đặt trên ở người Cố Tuyên, bởi vì Hoàng đế coi trọng Thái tử Tiêu Cẩm, và bởi vì Cố Tuyên là ông ngoại ruột của Thái tử.
So sánh một phi tần trong hậu cung và một Vương gia được phong danh hiệu Lệ vương với Hoàng hậu và Thái tử chính tông, người ở vế sau sẽ càng được người ta yêu thích và tán tụng hơn.
Từ đó về sau, Cố lão gia cũng thường xuyên chỉ điểm Cố Ngôn, đừng có đi đầu độc Lan phi và Tiêu Thiện đi tranh giành vị trí kia.
Thật ra Cố Ngôn cũng không muốn để cho Lan phi đi tranh giành cái gì, thậm chí lúc trước nếu không phải là ý tứ của Thái hậu, ông cũng căn bản không nghĩ tới sẽ đưa Lan phi vào cung.
Tính tình của Lan phi quá mềm yếu, vào cung chỉ là chuyện nhỏ, có thể sống sót được hay không mới là chuyện lớn.
Sau khi Lan phi vào cung rồi, cũng may được Thái hậu cùng Hoàng hậu che chở, nàng sống cũng coi như khá tốt, thậm chí còn thuận lợi sinh hạ ra Tam hoàng tử Tiêu Thiện. Đối với sự xuất hiện của Tiêu Thiện, Cố Ngôn cùng Tưởng thị cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao thì ở phía trên của Lan phi cùng Tiêu Thiện còn có hoàng hậu cùng Tiêu Cẩm.
Nhưng kể từ đó, dường như ai cũng sợ bọn họ sẽ đi nhầm đường, sợ bọn họ sẽ đối đầu với Cố Tuyên rồi chia cắt Cố gia ra làm hai, sợ Hoàng hậu và Lan phi quay lưng với nhau, và sợ nhất là Tiêu Thiện đi tranh đoạt vị trí Thái tử với Tiêu Cẩm.
Mỗi lần Cố Ngôn nghĩ đến những điều này đều cảm thấy vô cùng oan ức, ông cũng đâu có muốn đi nhầm đường, làm sao mà từng người từng người đều đề phòng ông chứ. Hơn nữa cho dù ông có ý đó thì Lan phi cũng không có cái gan đó, Tiêu Thiện thì lại càng không có ý định đó.
Cố lão gia còn sợ ông nghĩ không thông, còn thường xuyên nói với ông, năm đó Hoàng đế phải giẫm lên máu mới có thể đi lên vị trí kia, ông ấy có nút thắt trong lòng đối với việc nhi tử của mình đi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Chỉ cần Thái tử không ngớ ngẩn tự đi tìm đường chết, vị trí Thái tử của hắn sẽ không bị dao động, lúc này ai dám động đến vị trí Thái tử, Hoàng đế sẽ không dễ dàng tha thứ.
Hoàng hậu và Lan phi cùng đi ra từ Cố gia, quan hệ giữa Tiêu Cẩm và Tiêu Thiện lại cực kỳ tốt, Thái tử đăng cơ, cũng là một chuyện tốt đối với tất cả mọi người.
Trong mắt Cố lão gia, Cố Ngôn thật sự không ổn trọng bằng Cố Tuyên, có thể trầm xuống ít được người tâng bốc cũng tốt.
Nhưng nói thật, Cố Ngôn cũng không phải thánh nhân, ai mà không có chút lòng ghen tị chứ?
Nhìn thấy anh trai Cố Tuyên của mình bởi vì có quan hệ với Hoàng hậu cùng Thái tử, chức vị càng thăng càng cao, quyền lực đạt được trong tay cũng càng lúc càng lớn, mà ông lại không thể nhảy nhót lung tung, còn phải cố hết sức trốn ở phía sau thân ảnh của Cố Tuyên.
Thấy tình huống như thế này, thỉnh thoảng trong lòng Cố Ngôn cảm thấy rất khó chịu.
Thỉnh thoảng trong lúc uống say, ông ta cũng sẽ lẩm bẩm rằng ông ta là phụ thân ruột thịt của Lan phi, Tam hoàng tử còn là cháu ngoại ruột của ông ta, ông ta cũng đường đường chính chính là hoàng thân quốc thích kia mà.
Cố lão gia cũng biết giữa bọn họ có khúc mắc, đã cố gắng hết sức bù đắp cho ông ở những phương diện khác.
Nhưng bù đắp qua bù đắp lại ông ta cũng vẫn chỉ mãi là một tiểu quan ngũ phẩm, hai đứa con trai thì bị đưa đi là Huyện lệnh ở những nơi nghèo xơ nghèo xác. Còn Cố Tuyên là quan lớn nhất phẩm, con trai thì được đưa đến thành Giang Nam, nơi giàu có nhất Đại Chu làm Tri phủ.
Mỗi khi dính dáng đến lợi ích, lòng ghen tị lại không thể tránh được mà dâng lên, thỉnh thoảng còn bởi vì một ít chuyện mà châm thêm một đốm lửa vào bên trong.
Đốm lửa nhỏ càng ngày càng nhiều, một ngày nào đó rồi cũng sẽ cháy.
Này không đúng, đoạn thời gian trước đột nhiên Tạ Trầm được phong làm Bá tước, tin đồn trong kinh thành cũng ồn ào lan truyền.
Một người mù được phong Bá tước, đây là chuyện vô cùng hiếm có, có khi suốt mấy trăm năm cũng không nhất định sẽ có.
Trong quý phủ của bọn họ cũng không tránh khỏi có những nghị luận sôi nổi.
Chẳng qua thảo luận về Tạ Trầm thì cứ tiếp tục thảo luận về Tạ Trầm đi, cũng không biết làm sao lại có hạ nhân bí mật dời đề tài từ trên người Tạ Trầm chuyển đến trên người Cố gia bọn họ.
Bọn họ đề cập tới tước vị Công tước trên người Cố lão gia.
Bọn họ còn lén lút nói, Cố lão gia đã dâng thư thỉnh chỉ xin truyền trước vị Công tước cho Cố đại gia, mặc dù Cố nhị gia có một nữ nhi làm phi tử, có cháu ngoại là Hoàng tử, nhưng làm sao có thể so sánh được với nữ nhi là Hoàng hậu, cháu ngoại là Thái tử của Cố đại gia người ta chứ.
Còn có người lại thở dài một hơi nói, lại qua thêm trăm năm nữa, nhị phòng Cố gia chỉ sợ không thể theo kịp được đại phòng Cố gia nữa.
Cùng cha nhưng khác mệnh, ầy.
Cố Ngôn nghe vậy đầu óc choáng váng.
Lúc ấy ông ta vừa tức lại vừa hận, hôm đó rầu rĩ không vui uống vài ngụm rượu, thừa dịp đang say đi tìm Cố lão gia.
Cũng không biết tại sao lại nói đến chuyện này, Cố Ngôn khóc như một đứa trẻ, nói trong lòng Cố lão gia chỉ có Cố Tuyên, quá bất công.
Quan lớn không cho ông ta làm, bắt ông ta làm việc gì cũng phải đặt Hoàng hậu và Thái tử lên hàng đầu thì thôi đi, ngay cả tước vị cũng luyến tiếc không muốn để lại cho ông ta.
Cuối cùng ông ta còn nói Cố lão gia đây là cố ý nhìn nhị phòng của ông ta sa sút chỉ vì lót đường cho Cố Tuyên, nếu mẫu thân đã chết của ông ta có mặt ở đây, tuyệt đối sẽ không đối xử với ông ta như vậy.
Cố lão gia tức giận, tay run rẩy không ngừng, thở hổn hển gấp gáp, mặt mũi trắng bệch.
Cố Ngôn thấy tình hình không ổn, bị dọa cho tỉnh cả rượu, vội vàng lấy thuốc cứu tim trên người Cố lão gia đút cho ông ấy uống.
Chờ Cố lão gia bình tĩnh lại, ông ta mới xám xịt rời đi.
Ai ngờ sau khi ông ta đi không bao lâu, Cố lão gia thở không lên, người cũng không còn.
Mấy ngày nay, Cố Ngôn thật sự rất sợ. Sợ Cố lão gia thật sự bị chính bản thân ông ta làm cho tức giận mà ra đi, đồng thời cũng sợ những người khác sẽ biết chuyện này, từ này về sau trên lưng của ông ta lại phải cõng theo tội danh gϊếŧ cha.
Đây chính là tội danh đại nghịch bất đạo lớn nhất, con cái hay con cháu đều phải chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa không biết có phải trong lòng ông ta đang có quỷ hay không, ông ta luôn cảm thấy ánh mắt Cố Tuyên nhìn ông ta mấy ngày nay hệt như đang ngậm đao vậy, lạnh lẽ cực kỳ.
Hiện tại Cố Ngôn vô cùng hối hận, nếu biết trước sự tình sẽ thành ra như thế này, ông ta sẽ không bao giờ nói những lời khốn kiếp đó. Hiện giờ chỉ cần Cố lão gia còn sống, biến ông ta thành một dân chúng bình thương ông ta cũng chịu.
Cố Ngôn run rẩy kể lại chuyện này.
Nói xong lời cuối cùng, ông ta cũng sợ đến phát khóc.
Tưởng thị nghe xong, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, vẻ mặt bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao ông lại có thể tin lời của những tiểu nhân kia cơ chứ? Bọn họ nhân lúc không có ai thì thầm to nhỏ với nhau, nói không chừng là đang cố ý gây xích mích quan hệ của ông cùng phụ thân.”
Nói đến đây bà ta lại oán hận nói: "Hậu viện nhà chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn rất sạch sẽ, hạ nhân chưa bao giờ dám tùy ý lắm mồm thảo luận chuyện của chủ tử.” Nói đến đây, vẻ mặt của bà ta hơi ngập ngừng: “Hạ nhân nội viện đều do Đại tẩu quản lý, có phải là do Đại tẩu cố ý để cho người ta nói cho ông nghe hay không?”
Cố Ngôn: "Chuyện này không có khả năng, lòng của phụ thân vẫn luôn đặt ở chỗ của đại ca đại tẩu, đại tẩu để cho người ta đi làm loại chuyện không thu được kết quả gì như này thì có ích lợi gì chứ? Bà đừng lúc nào cũng suy nghĩ lung tung bậy bạ rồi tùy tiện vu khống người ta, hạ nhân cũng là người, bình thường ngoài mặt đương nhiên sẽ không dám lắm mồm, nhưng mỗi ngày bọn họ đều thấy rất nhiều chuyện, lúc không có ai làm sao tránh không thảo luận với nhau cho được. Chỉ là lần đó bọn họ nói chuyện bị ta vô tình nghe được mà thôi.”
Tưởng thị suy nghĩ một chút: "Cũng đúng." Sau đó lại tức giận nói: "Đầu óc của ông bây giờ rõ ràng rồi, mọi việc cũng đã có thể suy nghĩ cẩn thận, vậy lúc trước ông đi tìm phụ thân trước làm gì?”
Cố Ngôn rầu rĩ rầm rì nói: "Đừng nói những thứ vô dụng này, nói xem bây giờ phải làm sao đây?”
Tưởng thị luôn cảm thấy chuyện này rất trùng hợp, nhưng bà ta cũng rất rõ Vân thị thật sự không có lý do gì để làm như vậy. Bà ta cũng không đưa ra được chứng cứ gì, đành phải gác chuyện này sang một bên, sau đó nhìn về phía Lan phi.
Dù sao thì sự việc cũng đã có kết quả, trước hết vẫn nên tập trung vào sẽ giải quyết sự việc như thế nào đã.
Cố Ngôn cũng nhìn về phía Lan phi.
Lan phi bị bọn họ nhìn chăm chú cảm thấy áp lực vô cùng lớn, nội tâm hoảng loạn, nếu Cố lão gia thật sự ra đi vì bị Cố Ngôn chọc tức, vậy phải làm sao bây giờ?
Dựa theo tính cách của nàng, cho dù có oán trách với Cố lão gia, cũng sẽ đi tìm Cố Tuyên, nói cho hắn biết hậu viện có người nói lung tung.
Hiện tại Cố Ngôn có tật giật mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất ở hiện tại, nói những thứ này cũng vô dụng.
Lan phi nghiêm túc suy nghĩ nói: "Nếu không thì con sẽ nói với Hoàng hậu nương nương một chút…”
"Không thể được." Cố Ngôn vội nói: "Chuyện ta cùng phụ thân cãi nhau, trong mắt người khác chính là huynh đệ bất hòa. Nếu bị Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử biết, đại ca cũng sẽ biết, nói không chừng bọn họ sẽ cho rằng chúng ta đang nổi lên tâm tư hai lòng. Đến lúc đó đại ca nảy sinh hiềm khích với ta chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua đây là một nhược điểm lớn, e là sẽ liên lụy đến con và Tam hoàng tử.”
Tưởng thị cũng nói: "Cha của con nói rất đúng, chuyện này tuyệt đối không thể nhắc tới với người khác.” Nói tới đây bà ta lại nhìn về phía Cố Ngôn: "Lúc ông đi ra ngoài, phụ thân có còn tỉnh táo không?"
Cố Ngôn gật đầu: "Rất tỉnh táo, còn mắng ta một trận, bảo ta cút đi.”
Tưởng thị thở phào nhẹ nhõm nói: “Ông có sai, nhưng thời điểm ông đi ra ngoài phụ thân vẫn còn rất ổn, làm sao có thể nói tất cả đều là lỗi của ông được? Lỡ như phụ thân không tức giận vì những lời đó của ông mà vì những chuyện khác thì sao?”
Cố Ngôn: ".... Thật đúng là có khả năng này.”
Chỉ là lúc Cố lão gia ra đi, căn bản không có ai ở đó, ai cũng không biết ông ấy đã phát bệnh lúc nào. Lỡ như ông ta vừa ra ngoài thì ông ấy đã ngã gục thì sao?
Ông ta thật sự rất hối hận, ghen tị trong lòng làm chi không biết, khiến mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhìn bộ dáng của Tưởng thị và Cố Ngôn, Lan phi đột nhiên che miệng khóc thành tiếng, nói: "Phụ thân, mẫu thân, là nữ nhi bất hiếu." Nếu nàng ta là Hoàng hậu thì người được người khác hâm mộ chính là Cố Ngôn và Tưởng thị, từng bước nhượng bộ cũng là những người khác.
Cố Ngôn cũng sẽ không bởi vì cảm thấy ngột ngạt ấm ức mà đi oán hận với Cố lão gia, sự việc Cố lão gia đột ngột bệnh chết cũng sẽ không xảy ra.
Lan phi vừa khóc, Cố Ngôn cùng Tưởng thị đều ngừng nói.
Ba người đều khóc lên.
***
Khi Lan phi một mình nói chuyện với Cố Ngôn và Tưởng thị, Tiêu Thiện và Tạ Truy đang cho cá ăn.
Tùy tiện rắc một nắm thức ăn cho cá vào trong hồ nước, cá trong nước sẽ tranh nhau lao tới nơi có thức ăn cho cá, tập trung thành một mảng lớn, cũng mặc kệ chúng có thể ăn được loại thức ăn cho cá kia hay không.
Có những con cá vì vậy mà bị đẩy ra khỏi mặt nước, sợ tới mức nó vội vàng dốc hết sức lực toàn thân lao vào trong nước, đuôi không ngừng vẫy ra bọt nước bắn tung tóe vào người.
Tạ Truy nhìn Tiêu Thiện lại một lần nữa thờ ơ ném thêm một năm thức ăn cho cá xuống dưới hồ, nói: “Nếu Vương giá cứ tiếp tục cho ăn như vậy, cá sẽ ăn no căng bụng hết mất.”
Tiêu Thiện phục hồi tinh thần nhìn về phía thùng nhỏ trong tay, chỉ thấy bên trong chỉ còn lại một lớp mỏng thức ăn cho cá ở dưới đáy.
Hắn nở nụ cười, đặt thùng nhỏ xuống nói: "Đều đã cho ăn nhiều như vậy rồi."
Tạ Truy phủi phủi thức ăn cho cá còn sót lại trên tay: “Tâm tư của Vương gia không đặt trên cá, không cho ăn nữa cũng tốt.”
Dựa theo tính tình của Tiêu Thiện trước kia, nghe xong lời này nhất định sẽ đáp lại y bằng một câu đùa giỡn.
Nhưng mà nghĩ tới đây là Cố phủ, Cố lão gia vừa qua đời không lâu, hắn cũng không thể nói lời đùa giỡn người được, vì thế vô cùng sảng khoái nói: "Vừa rồi là do ta có chút không yên lòng.”
Tạ Truy nhìn hắn: "Vương gia có muốn nói ra một chút không?”
Tiêu Thiện: "Không phải không muốn nói, chỉ là nhất thời có chút bùi ngùi trong lòng.” Nhìn đám cá kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy những Hoàng tử bọn họ cũng giống như những con cá này, còn ngôi vị Hoàng đế chính là thức ăn cho cá.
Cá liều mạng chen chúc sấn tới, thức ăn cho cá lại đứng cố định ở một chỗ.
Lúc chen lấn sẽ có một vài con cá bị hất ra khỏi mặt nước, nếu con cá ấy rời xa thức ăn do người ném xuống, chúng có thể đi tìm thấy thức ăn ở nơi khác, nhưng nếu cá rời khỏi nước thì sẽ không còn mạng nữa.
Nhưng con cá của hắn vẫn còn rất ổn, thay vì chen tới chen lui ở đây, còn không bằng bơi tới nơi khác tìm kiếm thức ăn tự nhiên.
Dù sao cũng có thể ăn uống no đủ không bị đói.
Tạ Truy nhìn vẻ mặt của hắn, hoàn toàn có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, vì thế thấp giọng nói: "Vương gia lòng dạ rộng rãi, chỉ là ta cảm thấy mọi việc đều có nhân có quả, Vương gia cũng không cần phải quá để ý."
Tiêu Thiện gật đầu: "Cũng đúng, số mệnh con người đều đã được định trước, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều quá rồi, nhức đầu. Đi, đi rửa tay, thời gian cũng không còn nhiều nữa."
Tiêu Thiện tính tình cô độc, luôn không thích bị người khác sáp lại gần.
Thói quen này của hắn người ở Cố gia đều biết, cho nên bên cạnh hai người cũng không có người nào khác hầu hạ.
Hai người đi ra từ trong thủy tạ rồi đi rửa tay, sau đó lại đi gặp Cố Tuyên.
Cố Tuyên là một người rất nhanh nhẹn khéo léo, bằng không cũng sẽ không lăn lộn như cá gặp nước ở triều đình.
Ông ấy biết tính tình của Tiêu Thiện, nên cũng trò chuyện với Tạ Truy về những chuyện vô cùng thông thường.
Hai bên trò chuyện với nhau chưa được bao lâu thì thời gian hồi cung của Lan phi cũng đã đến.
Tiêu Thiện cùng Tạ Truy cũng theo nghi giá của Lan phi rời đi.
Chờ Lan phi đi rồi, trong lòng Vân thị có chút buồn bực, An lão phu nhân vẫn luôn muốn để cho hài tử trong nhà mình kết thân với người trong kinh thành. Lần này Lan phi tới đây, loại trường hợp như thế này, tuy bà ta bị bệnh nhưng cũng không để cho tiểu bối của An gia lộ diện trước mặt Lan phi, thật sự rất kỳ quái.
Bà tử bên cạnh Vân thị cười nói: “Có gì mà lạ đâu, có phu nhân người ở đây, cô nãi nãi còn buồn cái gì.”
Vân thị bưng chén trà lên uống một ngụm, liếc bà ấy một cái: "Nói bậy bạ gì đó.”
Nhưng cũng không phản bác lại lời này.
Tiêu Thiện đưa Lan phi hồi cung.
Hắn thấy Lan phi liên tục thất thần, nhịn không được hỏi: "Mẫu phi, người đây là làm sao vậy? Có phải ông ngoại tổ mẫu bên kia xảy ra chuyện gì hay không?”
Lan phi lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là ta rời nhà nhiều năm như vậy rồi lại một lần nữa trở về, cảm thấy cảnh sắc trong vườn tưởng chừng như vẫn giống như trước nhưng đâu đâu cũng hiện ra sự khác biệt, nhất thời nhớ về kỷ niệm xưa, quá mức đau lòng mà thôi.”
Tiêu Thiện thấy thần sắc của nàng vẫn giống như trước nên cũng không để ở trong lòng.
An ủi Lan phi vài tiếng, Tiêu Thiện mới xuất cung.
Chờ sau khi hắn xuất cung, Lan phi chôn mình trong chăn, nghĩ đến Cố Ngôn và Tưởng thị, rõ ràng bọn họ không trách cứ nàng, nhưng nàng lại cảm thấy toàn thân khó chịu sắp thở không ra hơi.
***
Mấy ngày nay hình như kinh thành vẫn luôn rất náo nhiệt.
Chuyện Cố lão gia bạo bệnh qua đời còn chưa lan xa, kinh thành lại bị đạo chiết tử đưa tới từ Giang Nam khuấy thành một vũng nước đυ.c.
Chiết tử là do Huyện lệnh huyện Tố An thuộc Lương Châu Giang Nam - Vương Hâm phái người liều chết đưa vào kinh thành. Trên chiết tử nói Tri châu Lương Châu Liễu Tĩnh Hiên ở Lương Châu một tay che trời, ăn hối lộ trái pháp luật, tùy ý gϊếŧ người bừa bãi.
Người của Vương Hâm đưa tấu chương đến chỗ Đại hoàng tử Tiêu Vinh.
Bởi vì Liễu Tĩnh Hiên trong chiết tử của hắn là anh ruột của Thái tử phi Đông cung Liễu Tĩnh Nghi.
Không chỉ vậy, Vương Hâm còn khóc lóc kể lể trong chiết tử, Liễu Tĩnh Hiên vì sợ để lộ tin tức, dọc đường vẫn luôn một mực đuổi gϊếŧ người đưa tin.
Phong thư này của hắn cũng cực kỳ cẩn thận mới có thể đưa tới kinh thành, xem hắn có mệnh đợi Khâm sai của Hoàng đế tới điều tra sự việc hay không.
Lúc Tiêu Vinh nhìn thấy chiết tử này, thay đổi thần thái suy sụp trước kia, cả người trở nên phấn khởi. Hắn ta trực tiếp vào cung, đưa sổ con tới trước mặt Hoàng đế.
Lần này Tiêu Vinh cũng rất biết nói chuyện, hắn ta lo lắng nói với Hoàng đế: "Phụ hoàng, Vương đại nhân sự việc trọng đại, nhi thần cũng không dám giấu diếm."
Hoàng đế nhìn quyển sổ con nhuộm máu trực tiếp nổi giận.
Ông lập tức phái người gọi Tiêu Cẩm tới, sau đó ném chiết tử lên người Tiêu Cẩm.
Tiêu Cẩm quỳ trên mặt đất cầm lấy chiết tử nhìn một chút, thần sắc biến đổi, sau đó hắn nghiêm mặt nói: "Phụ hoàng, nếu chuyện này là thật, phụ hoàng nên lập tức phái Khâm sai đi Lương Châu điều tra rõ ràng mới phải, nếu việc này là giả, phụ hoàng cũng nên phái người điều tra rõ ai là người đứng sau lưng vu cáo. Liễu Tĩnh Hiên là huynh trưởng của Thái tử phi, trong vụ án này, nhi thần thỉnh cầu được tránh đi."
Hoàng đế nghe hắn nói như vậy, vẻ khó coi trên mặt mới dịu đi một chút, ông nói: "Theo con thấy, nên phái người nào đi trước?"
Tiêu Cẩm: "Nhi thần không dám vọng ngôn, chỉ cảm thấy người có quan hệ thông gia với Liễu gia đều nên tránh đi."
Tiêu Vinh nhân cơ hội mở miệng: "Phụ hoàng, Liễu Tĩnh Hiên này dù sao cũng là huynh trưởng của Thái tử phi, thân phận không giống bình thường, người bình thường đi trước chỉ sợ không áp chế được hắn. Phụ hoàng nên phái một người có thân phận đi trước.”
Hắn hận không thể trực tiếp mở miệng nói, để ta đi cho.
Nhưng mà hắn không dám, chỉ có thể đề nghị như vậy.
Sắc mặt Tiêu Cẩm không thay đổi quỳ trên mặt đất, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý đến ám chỉ của Tiêu Vinh.
Hoàng đế nhìn trong mắt Tiêu Vinh không giấu được vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, lại nhìn Tiêu Cẩm vẻ mặt bình tĩnh.
Sau đó hắn nhìn về phía Thường Nhạc trầm giọng nói: "Ngươi đi tìm Tiêu Thiện tới cho trẫm."
Sắc mặt Tiêu Vinh cứng đờ, có chút mất mát.
Cũng đã đến lúc này rồi, Hoàng đế nghĩ đến không phải hắn mà là Tiêu Thiện, đây không phải thiên vị thì là cái gì.
Tiêu Cẩm ở trên mặt đất trộm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hoàng đế phái Tiêu Vinh đi trước, Tiêu Cẩm dám khẳng định, chuyện Liễu Tĩnh Hiên phạm phải chắc chắn Tiêu Vinh sẽ làm hắn phải nhận, nếu không phạm phải thì cũng sẽ nhân cơ hội gắn lên đầu Liễu Tĩnh Hiên.
Cũng may mặc dù Hoàng đế tức giận, nhưng vẫn còn có chút nghi ngờ chuyện của Liễu Tĩnh Hiên.
Tìm đến Tiêu Thiện chính là còn đường sống, cũng có nghĩa là Hoàng đế vẫn chưa thất vọng với Thái tử hắn.
Tiêu Thiện nhanh chóng tới nơi.
Hoàng đế bảo hắn xem sổ con, chờ hắn xem xong, Hoàng đế hỏi: "Thái tử nói những người có quan hệ thông gia nên tránh toàn bộ, Đại ca của con thì nói nên phái một người có thân phận tôn quý đi trước, con cảm thấy nên phái ai đi?"
“Phái ai cũng không thể phái đại ca đi nha." Tiêu Thiện không chút nghĩ ngợi nói.
Hoàng đế không lên tiếng, Tiêu Vinh không nhịn được tức giận chất vấn hắn: "Tam đệ, lời này của đệ là có ý gì? Đệ đây là nói ta xử sự bất công ở trước mặt phụ hoàng sao?”
Tiêu Thiện ngước mắt, mặt đầy kinh ngạc: "Đại ca, sao huynh có thể nói bản thân mình như vậy chứ. Ý của đệ là, Liễu Tĩnh này... Liễu Tĩnh Hiên đúng không, hắn là anh ruột của Nhị tẩu, huynh là anh ruột của Nhị ca, bốn bỏ năm lên chính là huynh có quan hệ thân thích với hắn, đây không phải là thân thích nên tránh một chút sao?”
Tiêu Vinh: "...”
Mi mắt Hoàng đế giật giật, nửa cười nửa không nói: "Nói như thế thì con cũng thuộc về thân thích rồi, không thể đi hửm?”
Đây là một vấn đề nộp mạng, không dễ trả lời.
=======