Tiêu Thiện nói: "Người ngồi trên ngôi vị hoàng đế đều như vậy, đa tâm đa nghi." Khi hắn mở miệng, Tạ Truy mới giật mình phát hiện bản thân đã lỡ nói ra ý nghĩ trong lòng. Y chớp mắt nhìn Tiêu Thiện, vẻ mặt ngơ ngác sững sờ.
Tiêu Thiện nở nụ cười: "Phụ hoàng yêu thương Nhị ca là thật, cũng thật sự muốn để cho huynh ấy tham gia chính sự trên triều đình. Nhưng chỉ cần bây giờ phụ hoàng không muốn làm Thái thượng hoàng, thì tuyệt đối sẽ không giao tất cả quyền lực cho Nhị ca vào lúc này, nếu như vậy thì người trong thiên hạ sẽ nghe lời của phụ hoàng hay nghe lời của Nhị ca đây?”
Vả lại Hoàng đế đã phải trải qua tranh đấu mới có thể đi lên được vị trí này, hắn đã cố gắng hết sức để tránh cho Tiêu Cẩm phải đi một bước này, cho nên chỉ cần Tiêu Cẩm không muốn mưu phản thì vị trí Thái tử của y có thể ngồi vô cùng vững vàng.
Nhưng đồng thời Hoàng đế đứng ở lập trường của mình cũng cảm thấy lòng phòng người của mình còn chưa đủ. Lỡ như hắn cho Tiêu Cẩm quá nhiều quyền lợi, một ngày nào đó Tiêu Cẩm bất mãn với vị trí Thái tử lật đổ hắn thì làm sao bây giờ?
Chút tâm tư này của Hoàng đế Tiêu Thiện thấy rất rõ, nhưng chỉ cần Hoàng đế không phải là một kẻ chỉ biết nghi ngờ mù quáng, những chuyện khác đều có thể từ từ mà đến.
Tiêu Thiện vẫn luôn cảm thấy, thân là hoàng tử nếu muốn sống suôn sẻ sảng khoái thì phải nghĩ thoáng, ham muốn quyền lực cũng không được quá mạnh mẽ, nếu không sống sẽ rất mệt mỏi, còn dễ dàng đi đỏ mắt ghen tị với mọi thứ của người ta.
Hắn thấy tâm tính của mình rất vững vàng, kế hoạch tương lai là có được một thân phận phú quý nhàn rỗi, có thể đi đấu dế, cá, chim này nọ mỗi ngày.
Hắn có thể thấy rõ cũng nhìn rất thoáng, do vậy cuộc sống trôi qua không có quá nhiều chuyện ưu sầu.
Tạ Truy cẩn thận ngẫm lại lời của Tiêu Thiện, cảm thấy có chút đạo lý.
Hoàng đế cũng coi như anh minh, xử lý chính sự công bằng, muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng một người cũng không dễ dàng gì, chỉ cần hoàng đế cứ như vậy, sớm muộn gì Thái tử cũng có thể ngồi vào vị trí đó.
Nhưng Tạ Truy lại có chút tò mò, nếu như Hoàng đế là một hôn quân tàn bạo ngu muội, thì Tiêu Thiện sẽ cư xử như thế nào, sẽ hành xử như thế nào.
Nghĩ đến tính tình của Tiêu Thiện, y cảm thấy hẳn là người này sẽ làm một ít chuyện đại nghịch bất đạo.
Tiêu Thiện nhìn Tạ Truy trầm mặc không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên cong mắt cười. Tạ Truy bình thường không thích cười, vẻ mặt luôn lạnh lùng anh khí, lúc giả bộ cười cũng chỉ biết kéo căng khóe miệng một chút, nhìn rất gượng gạo.
Nhưng một khi thật lòng cười rộ lên thì mặt mày trở nên nhu hòa rất nhiều, ánh mắt trong suốt, nhìn vừa chân thành vừa đẹp đẽ.
Tiêu Thiện: "Em cười cái gì?”
Tạ Truy lắc đầu: "Không có gì.”
Tiêu Thiện thấy hắn không muốn nói cũng không tiếp tục hỏi, hắn vén rèm xe nhìn ra ngoài, nói: "Trời trong lại rồi."
Tạ Truy nương theo tay hắn nhìn ra ngoài, y cũng không nhìn sắc trời bên ngoài như thế nào, ánh mắt đầu tiên rơi vào trên tay Tiêu Thiện.
Tay Tiêu Thiện trắng nõn sạch sẽ, các khớp xương rõ ràng, vừa thẳng vừa dài.
So sánh thì tay của y vô cùng thô ráp, khi cầm vào không hề mềm mại chút nào, trong lòng bàn tay còn có vết chai do quanh năm cầm đao kiếm côn thương mà thành.
Y trông chẳng ra dáng một tiểu ca chút nào, khuôn mặt cứng rắn, dáng người cao ngất. Sau khi y bị phát hiện ra thân phận tiểu ca, y có nghe những tướng sĩ kia nhỏ giọng bàn tán với nhau, bộ dáng này của y sao có thể là tiểu ca được.
Sau khi được Hoàng đế ban hôn, y cũng nghe có người sau lưng giễu cợt rằng ôm y thì có gì khác so với ôm một hán tử chứ, cứng đờ không làm được trò gì đa dạng trên giường.
Mà Tiêu Thiện thì không thèm để ý chút nào, ban đêm ôm y còn vô cùng có lực.
Ban đầu y thậm chí còn nghĩ Tiêu Thiện làm như vậy là muốn quân quyền ở Bắc Cảnh, cái này giống như một cuộc giao dịch. Tiêu Thiện cho y thể diện cùng lợi ích mà một vị Vương quân nên có, y cung cấp cho Tiêu Thiện các loại tin tức của Bắc Cảnh, để thuận tiện cho hắn khống chế Bắc Cảnh.
Nhưng không, Tiêu Thiện ngay cả hỏi cũng chưa từng hỏi những chuyện này.
Đương nhiên, cũng có khả năng khác như Tiêu Thiện cố ý làm như vậy, hắn đang thả dây dài câu cá lớn. Tiêu Thiện muốn hoàn toàn khống chế y, để có thể lợi dụng y tốt hơn nữa.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tạ Truy, nhưng rất nhanh đã bị y phủ định.
Tiêu Thiện là một người lười nhác, thậm chí lên triều hắn còn không muốn nói chi đến tính toán những điều đó.
Huống chi với tính tình kia của Tiêu Thiện, chuyện hắn đã không muốn làm, dù trước mặt có lợi ích lớn hơn nữa cũng không làm gì được hắn. Lấy quyền thế địa vị ra dắt mũi, bắt hắn ôm Tạ Truy, lấy lòng y ở trên giường, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là không thể nào.
Tiêu Thiện sẽ không để bản thân phải chịu uất ức ở phương diện này đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một đáp án, Tiêu Thiện đối xử với y như vậy chỉ là bởi vì y là Vương quân của hắn. Bọn họ thành hôn, thành một đôi phu phu, Tiêu Thiện cho y những gì một Vương quân nên có, bao gồm hành phòng, bao gồm cả việc che chở cho y ở trước mặt những người khác.
Tạ Truy cũng không muốn kết luận một cách tùy tiện như vậy, nhưng thật sự y không tìm ra lý do nào khác để Tiêu Thiện phải làm như vậy.
Tiêu Thiện buông rèm xuống, quay đầu lại nhìn Tạ Truy, hắn đang định nói gì đó thì chợt im lặng. Hắn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm gò má ửng hồng cùng ánh mắt hơi né tránh của Tạ Truy.
Cho nên, trong khoảng thời gian hắn vén rèm buông rèm, Tạ Truy y đang suy nghĩ cái gì đây?
Nghĩ đến cả mặt ửng đỏ, còn không dám nhìn hắn?
Đêm đó, Tiêu Thiện hỏi Tạ Truy vì sao lại đỏ mặt.
Tạ Truy cắn răng chống cự, cuối cùng không thành công, nói một câu ngón tay của hắn rất đẹp.
Bởi vì lời này mà Tiêu Thiện đã để cho y từ từ cảm nhận những ngón tay xinh đẹp của hắn.
***
Năm ngày sau, phó tướng Tả Ly cùng tả tướng quân Bắc Cảnh Ân Đồng, hữu tướng quân Từ Quang dẫn theo mấy ngàn tướng sĩ Bắc Cảnh hồi kinh, cùng về kinh thành còn có Tạ Trầm.
Tướng sĩ có công về kinh, Hoàng đế muốn sắp xếp một người có thân phận cao quý tiến đến nghênh đón để thể hiện ông coi trọng bọn họ như thế nào.
Hoàng đế vốn muốn cho Tiêu Thiện đi, nhưng lại nghĩ có thân phận Tạ Truy bày ra đó, để Tiêu Thiện đi nghênh đón tướng sĩ Bắc Cảnh rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến Tạ Truy, cuối cùng Hoàng đế ra lệnh cho Đại hoàng tử Tiêu Vinh dẫn đầu các quan chức của Lễ bộ đi nghênh đón.
Trên thực tế, Hoàng đế cũng hiểu làm như vậy cũng chỉ là bịt tai trộm chuông.
Thời điểm Tạ Truy thay thế anh trai y tòng quân, tên cũng y đã được định sẵn sẽ gắn liền cùng với quân Bắc Cảnh.
Bắc Cảnh hơi có động tĩnh gì, tên của Tạ Truy sẽ bị nhắc tới. Cho đến nay, những thảo luận về Tạ Truy trong kinh thành vẫn chưa dừng lại, hiện tại lại càng nhiều.
Lúc Tiêu Vinh đi nghênh đón quân Bắc Cảnh, hắn ta vô cùng phấn khích. Hắn ta cảm thấy đây sự khẳng định của Hoàng đế đối với năng lực của hắn ta, hơn nữa, tiếp xúc gần gũi với những tướng sĩ ở biên quan này sẽ chỉ có lợi mà không có hại cho hắn ta. Hắn ta phải biểu hiện cho tốt.
Tiêu Vinh có ý lôi kéo quân Bắc Cảnh, không có hảo cảm gì mấy với Tạ Trầm.
Sau khi biểu đạt sự coi trọng của Hoàng đế cùng với chúng tướng sĩ, Tiêu Vinh nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Tả Ly hỏi: "Tạ Trầm đâu?”
Tả Ly mày rậm mắt to, làn da hơi ngăm đen, thân hình cao lớn, trên mặt lộ ra nụ cười hàm hậu, vừa nhìn đã thấy là một người thành thật.
Hắn cười nói: "Tạ công tử nói y cũng không phải là người trong quân, không tiện vào kinh cùng chúng ta, cho nên đến địa giới kinh thành y đã tách ra với chúng ta vào kinh trước."
Tiêu Vinh nhíu mày, không vui nói: "Bổn vương nghe nói hai mắt Tạ Trầm bị mù, hắn rời đi như vậy lỡ như gặp phải nguy hiểm gì chẳng phải là cô phụ một phen tâm ý của phụ hoàng."
Tả Ly vội nói: "Vương gia yên tâm, hạ quan đã phái người âm thầm bảo vệ Tạ công tử, sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Tiêu Vinh nhếch khóe miệng cười ha ha hai tiếng nói: "Vẫn là Tả phó tướng suy nghĩ chu đáo.”
Tả Ly có chút ngượng ngùng cười cười, bộ dáng ngượng ngùng. Tiêu Vinh bị ánh mắt này của hắn làm cho cả người buồn nôn, bả vai không khống chế được co rúm lại.
Thừa dịp Tiêu Vinh không chú ý, Ân Đồng ở phía sau Tả Ly dùng cánh tay chọc chọc Từ Quang, trề môi, trong mắt tràn đầy vẻ buồn cười.
Ân Đồng dáng người cao ngất, nói chuyện không chú ý, Từ Quang trắng nõn đầu hơi thấp, nhưng vẻ mặt quanh năm hậm hực, giống như ai nợ tiền hắn.
Từ Quang giương mắt nhìn Tiêu Vinh, bất động thanh sắc nghiêng người sang bên cạnh. Hắn sợ đứng quá gần Ân Đồng, dễ bị lây nhiễm bộ dạng ngốc nghếch của Ân Đồng.
Chờ sau khi Tiêu Vinh rời đi, Ân Đồng đột nhiên nhìn về phía cổng thành, nhịn không được nói: "Cũng không biết...thế nào rồi."
Hắn nói mơ hồ, nhưng Tả Ly cùng Từ Quang đều hiểu ý tứ lời này của hắn.
Sắc mặt Tả Ly có chút phức tạp, nhớ lúc trước khi nghe được Tạ Trầm, không, là Tạ Truy. Lúc nghe được Tạ Truy là tiểu ca, cả đám bọn họ như bị sét đánh, bị đánh cho ngoài cháy trong mềm.
Khoảng thời gian đó, cái gì cũng nói, có dễ nghe, nhưng nhiều hơn là mấy lời khó nghe.
Bọn họ cũng không biết phải đối mặt với Tạ Truy như thế nào, trong lòng đè nén đủ các loại cảm xúc, lại không có cách nào phát tiết, nên đã hung hắn đánh cho đám người Bắc Yến đến cướp đồ một trận, đánh cho bọn họ nghe tin đã sợ mất mật.
Sau khi vết thương lành, Tạ Truy rời doanh trại vào thành, sau đó phụng chỉ hồi kinh.
Chờ bọn họ lần nữa nghe được tin tức có liên quan đến Tạ Truy, chính là chuyện Hoàng đế ban hôn cho y và Lệ Vương Tiêu Thiện.
Tin tức truyền đến trong quân doanh Bắc Cảnh, ba người Tả Ly, Ân Đồng và Từ Quang thật lâu không nói nên lời.
Bây giờ nghe Ân Đồng hàm hồ nói, Tả Ly đột nhiên không biết mình có nên vào cổng thành hay không.
Từ Quang thở dài, hắn nhìn Ân Đồng từ tốn nói: "Không muốn gây phiền toái cho y thì phải nhớ kỹ thân phận hiện giờ của y, y không phải là Đại tướng quân Bắc Cảnh Tạ Trầm, mà là Lệ Vương quân Tạ Truy."
Sắc mặt Ân Đồng thay đổi, thấp giọng nói một câu thô tục.
Bên kia, biết Tạ Trầm sẽ vào kinh, Tiêu Thiện đã sớm phái Cát An nhìn chằm chằm Tạ trạch, chỉ đợi người đến hắn liền dẫn Tạ Truy theo.
Người luôn trầm ổn như Tạ Truy, hôm nay hiếm khi có chút đứng ngồi không yên.
Y đi tới đi lui vài vòng, Cát An từ bên ngoài bước nhanh đi tới, vẻ mặt vui mừng nói: "Vương gia, Vương quân, Tạ công tử vào phủ."
Lòng Tạ Truy bỗng nhiên căng thẳng, vô thức nhìn về phía Tiêu Thiện.
Tiêu Thiện đứng lên nói: "Vậy bây giờ chúng ta qua đó.”
Tạ Truy gật gật đầu.
Tiêu Thiện cùng y đi ra ngoài cười nói: "Em đã cho người quét dọn trong ngoài Tạ phủ mấy lần, Đại ca trở về không đến mức bận rộn thu dọn nhà cửa nữa."
Tạ Truy: "Đây đều là Vương gia suy nghĩ chu đáo.”
Tiêu Thiện kinh ngạc nói: "Tạ Truy, hôm nay miệng của em bôi mật sao? Lời nói ra còn đặc biệt dễ nghe, hoàn toàn khác với ngày xưa.”
Tạ Truy: "...”
Bị Tiêu Thiện cắt ngang như vậy, chút lo lắng khẩn trương trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Hai người ngồi xe ngựa đi tới Tạ phủ.
Lúc bọn họ đi qua, hạ nhân còn vội vàng sắp xếp đồ đạc mang về, Tạ Trầm đang đứng ở trong sân.
Tạ Trầm hai mắt che bạch quyên, tóc dùng khăn vuông buộc lại, mặt trắng nõn, thoạt nhìn giống như là một thư sinh anh khí văn nhã.
Tạ Truy đi lên phía trước, đứng lại, gọi một tiếng ca.
Tạ Trầm nhìn về phía phát ra giọng nói, sau đó hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Tạ Truy, nhếch miệng cười: "Tạ Truy."
Thấy hai huynh đệ có vô số điều muốn nói, Tiêu Thiện đi lên phía trước cũng gọi một tiếng đại ca.
Tạ Trầm nghe được thanh âm của Tiêu Thiện, vội hành lễ nói: "Vương gia.”
Tiêu Thiện nâng cánh tay hắn nói: "Đại ca, người một nhà không cần đa lễ."
Tạ Trầm nghiêm mặt nói: "Lễ nghĩa không thể bỏ.”
Tiêu Thiện nở nụ cười, nhìn về phía Tạ Truy: "Em ở lại nói chuyện với đại ca thật tốt, chiều ta sẽ đến đón em.”
Tạ Trầm nói: "Vương gia không dùng bữa ở phủ sao?”
Tiêu Thiện: "Phụ hoàng triệu ta vào cung, hôm nay đại ca cũng chỉ vừa gặp mặt Tạ Truy, hôm khác ta sẽ chính thức đến bái kiến đại ca.”
Tạ Trầm nghe xong lời này cũng không tiếp tục giữ hắn lại nữa.
Sau khi Tiêu Thiện rời đi, Tạ Trầm cũng không tiếp tục giả bộ ổn trọng, hắn để cho Tạ Truy đỡ mình đi vào trong đại sảnh.
Chờ hai người ngồi xuống, Tạ Trầm nhẹ giọng hỏi: "Hắn đối xử với đệ như thế nào?”
Tạ Truy nói: "Rất tốt.”
Tạ Trầm mấp máy miệng, vẫn nói ra lo lắng trong lòng mình: "Tướng sĩ Bắc Cảnh hồi kinh nhất định sẽ khiến người khác chú ý, đến lúc đó nhất định sẽ có người cố ý truyền ra chút tin đồn không tốt cho đệ. Vậy hắn nghe, sẽ tin tưởng đệ sao?”
======
CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ