Mọi người đều im lặng vì lời nói của Lan phi, nghĩ đến tình cảnh của Tiêu Cẩm và Thái tử phi Liễu Tĩnh Nghi, mấy vị Hoàng tử có mặt, bao gồm cả người tuổi nhỏ như Tiêu Tiễn cũng đều nhìn về phía Lan phi với ánh mắt phức tạp.
Đặc biệt là Tiêu Vinh, vốn hắn ta còn đang vô cùng ghen tị với đứa con đang mang của Tiêu Cẩm, vẫn luôn muốn tạo ra chút chuyện ngoài ý muốn cho đứa trẻ chưa ra đời này, mỗi ngày trong lòng hắn ta đều mong rằng cả đời này Tiêu Cẩm sẽ không có được con.
Giờ thì tốt rồi, hắn ta còn chưa nghĩ ra biện pháp gì thì Lan phi bên này đã xảy ra chuyện. Nếu Tiêu Cẩm độc phát tác không cứu được, Liễu Tĩnh Nghi bị kinh sợ sẩy mất đứa nhỏ, vậy thì hết thảy hoàn mỹ rồi.
So sánh với những hoàng tử này, Hoàng đế Tiêu Thịnh mặt không biểu cảm, Hiền phi bình tĩnh liếc nhìn Tiêu Tiễn, vẻ mặt thờ ơ, Hoàng hậu sắc mặt âm trầm, trong mắt là sự tức giận không thể kìm nén.
Bánh ngọt do Lan phi tự tay làm trước khi nhập cung cực kỳ ngon, sau khi vào cung thỉnh thoảng nàng cũng có làm một ít cho Hoàng đế và Hoàng hậu nếm thử. Mấy bữa nay Thái tử phi vẫn luôn không có khẩu vị, ăn một chút đã khó chịu muốn nôn, không biết làm sao lại nhớ tới mùi vị bánh ngọt do Lan phi làm.
Bánh ngọt kia cũng là do nàng ấy tình cờ được ăn trong cung của Hoàng hậu, mùi vị của bánh ngọt rất ngon nhưng lúc đó nàng ấy cũng không để tâm lắm.
Hôm nay nhớ tới lập tức cảm thấy vô cùng thèm.
Phụ nữ mang thai, có một số thứ càng không được ăn lại càng thấy thèm.
Lấy thân phận của Liễu Tĩnh Nghi đương nhiên không thể trực tiếp đi tìm Lan phi nói muốn ăn bánh ngọt của nàng, thật sự quá không hợp lý. Trong lòng nàng ấy quả thật vô cùng mong nhớ, bèn tìm cơ hội khéo léo nhắc với Tiêu Cẩm chuyện này.
Tiêu Cẩm vốn còn đang lo nàng ấy ăn không được, bây giờ nghe nàng ấy nhắc tới thì liền hiểu ý, vội vàng đi tìm Hoàng hậu.
Hiếm khi Liễu Tĩnh Nghi nói muốn ăn gì đó, Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng tự mình đi gặp Lan phi nói chuyện này. Nàng ấy tự đi đến đó cũng là vì không muốn có người nói ở bên tai Lan phi rằng nàng nhờ Lan phi làm bánh như vậy giống như đang sai sử nha đầu làm việc cho mình.
Lan phi nhiều lúc rất bất cẩn, Hoàng hậu đành phải cố gắng toàn diện ở phương diện này.
Lan phi cũng không nghĩ nhiều, nghe Hoàng hậu nói Liễu Tĩnh Nghi muốn ăn, ngay ngày hôm sau đã tự mình làm một phần bánh ngọt đưa tới Đông cung.
Lúc ấy Liễu Tĩnh Nghi vô cùng thèm ăn nên đã ăn không ít, Hoàng hậu và Tiêu Cẩm biết được thì cực kỳ vui mừng.
Mấy ngày sau đó Lan phi làm đủ các loại bánh ngọt rồi đưa đến Đông cung.
Chỉ là khẩu vị của phụ nữ mang thai thay đổi rất nhanh, ban đầu thì vô cùng thèm ăn, sau khi ăn liên tục mấy ngày đã bắt đầu ngán mùi vị bánh ngọt. Nhưng cũng do chính Liễu Tĩnh Nghi nhờ Lan phi làm bánh ngọt nên mới chỉ qua có mấy ngày nàng ấy cũng không tiện bảo Lan phi không cần làm nữa, trong mắt người ngoài nàng ấy làm như vậy khác gì đang đùa giỡn Lan phi đâu chứ.
Vì vậy bánh ngọt đưa đến Đông cung đều được cất xuống.
Hôm nay nghe nói Liễu Tĩnh Nghi có hơi không khỏe, Hoàng hậu cùng Lan phi đi đến xem, Lan phi đương nhiên vẫn cầm theo bánh ngọt.
Tiêu Cẩm biết hai ngày nay Liễu Tĩnh Nghi căn bản không muốn ăn bánh ngọt, nên hắn chủ động nhận lấy bánh ngọt từ tay Lan phi, bánh ngọt thường ngày được đưa đến đều bị Liễu Tĩnh Nghi ăn nên hôm nay hắn muốn nếm thử một chút.
Liễu Tĩnh Nghi thấy vậy thì cười bảo bây giờ nàng ấy không thấy đói, kêu hắn cứ tùy thích mà ăn.
Ăn xong một miếng bánh ngọt, một nén nhang sau, sắc mặt Tiêu Cẩm tím bầm hít thở không thông, cả người ngã thẳng xuống đất. Hoàng hậu cùng Lan phi thấy vậy thì hét toáng lên, Liễu Cảnh Nghi thấy cảnh này sắc mặt cũng tái đi, bụng bắt đầu quặn đau. Sau đó Lan phi chạy đến vừa khóc vừa lấy tay vỗ cho Tiêu Cẩm mau nhổ bánh ra.
Cả Đông cung trở nên hỗn loạn.
Hoàng đế vốn đang nói chuyện trong cung của Hiền phi, nghe tin thì liền đi đến Đông cung cùng Hiền phi.
Lan phi – người có hiềm nghi nhất quỳ xuống đất kể lại sự tình.
Sự tình là như vậy nhưng trong lòng Hoàng hậu cũng biết rất rõ, vào thời khắc đặc biệt này Đông cung sẽ âm thầm kiểm tra cẩn thận những đồ vật được đưa đến cho Liễu Tĩnh Nghi, còn cho cung nhân thử độc, ngay cả bánh ngọt Lan phi đưa đến cũng y vậy.
Chỉ là hôm nay do có sự xuất hiện của nàng ấy và Lan phi, Tiêu Cẩm không sai người đem đi cất bánh ngọt xuống mà trực tiếp ăn luôn một miếng, nhưng một miếng này lại khiến cho Tiêu Cẩm bị trúng độc, cũng làm cho Liễu Tĩnh Nghi bị hoảng sợ.
Bánh ngọt do Lan phi tự mình làm, cũng là do nàng tự tay cầm tới, mà cũng do chính nàng tự cầm tới Tiêu Cẩm mới ăn.
Căn cứ vào những điều này mà kêu người ta nói chuyện này không liên quan đến Lan phi là không thể nào. Đương nhiên cũng không loại trừ mấy người cố ý hãm hại Lan phi ra, nhưng trong trường hợp không có chứng cứ nào thì Lan phi là người có hiềm nghi lớn nhất.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thiện nhìn Tiêu Thịnh, chống lại ánh mắt sắc bén kia nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nhất định là có người cố ý hãm hại mẫu phi. Ai chẳng biết quan hệ của mẫu hậu cùng mẫu phi, Thái tử cùng nhi thần vô cùng thân thiết. Cố tình làm ra loại chuyện như thế này để chia rẽ mối quan hệ giữa chúng con, để cho bọn con tự chém gϊếŧ lẫn nhau sau đó ngư ông đắc lợi. Tất cả những người trong điện Cảnh Lan, cũng như những người đã từng tiếp xúc với bánh ngọt ở Đông cung đều phải được tra xét kỹ lại.”
Lúc này mà lại bảo Lan phi vô tội sẽ rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến hai từ biện minh.
Nhưng Tiêu Thiện thì khác, từ trước tới nay tính cách của hắn vẫn luôn như vậy, trong lòng nghĩ gì thì nói đó.
Lan phi ở bên cạnh đôi mắt sưng húp nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Tiêu Thịnh liếc nhìn nàng một cái, cơ thể Lan phi run lên không dám nói lời nào, cũng không dám khóc nữa.
Lúc này Tiêu Vinh không nhịn được tiến lên nói: “Tam đệ, đệ phận làm con nên đau lòng cho Lan nương nương cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng Thái tử trúng độc là chuyện vô cùng lớn, bất kỳ việc gì đều chú trọng tới chứng cứ, đệ không thể vì liên quan đến Lan phi mà sốt ruột được.”
"Hơn nữa, Tam đệ, vừa rồi đệ cũng bảo quan hệ giữa đệ và Thái tử rất tốt, vậy thì đệ càng nên thông cảm cho tâm tình của mẫu hậu. Hôm nay Thái tử trúng độc không biết sống chết, mẫu hậu cũng chỉ là mẹ của người mà thôi, còn chính mắt nhìn thấy Thái tử trúng độc, sợ là trong lòng càng khó chịu hơn nữa. Nhi thần tin tưởng Hoàng thượng có thể tra ra chân tướng, liếc mắt một cái sẽ rõ ràng là ai ra tay."
Lời này của Tiêu Vinh như đang đứng theo lập trường của Tiêu Thiện mà nói, nhưng thực ra là đang không ngừng nhắc nhở Hoàng hậu, dù quan hệ của Tiêu Thiện và Tiêu Cẩm có tốt đến đâu đi nữa thì hắn cũng là con trai của Lan phi. Hôm nay Tiêu Cẩm trúng độc, Tiêu Thiện lại không bảo sẽ đi điều tra mà vừa đến đã giúp Lan phi chối bỏ trách nhiệm.
Suy cho cùng tình mẫu tử còn lớn hơn tình huynh đệ, hơn nữa Tiêu Thiện cũng là hoàng tử, còn là một hoàng tử đã trưởng thành.
Hoàng tử thì sẽ có xung đột lợi ích với Thái tử, cũng không thể quá tin tưởng hắn sẽ thờ ơ với vị trí Thái tử.
Hoàng hậu nghe vậy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng bàn tay ở dưới ống tay áo rộng vô thức lộ ra suy nghĩ của nàng, Hiền phi hờ hững nhìn Tiêu Vinh, thần sắc trong mắt không rõ ràng.
Tiêu Thịnh không chút để ý nhìn Tiêu Thiện.
Lan phi cũng không phải người ngu ngốc đến nỗi không nghe ra được lời tốt xấu, nàng cũng biết lời này của Tiêu Vinh vừa kỳ quái lại có ẩn ý trong đó, chỉ là không biết nên phản bác như thế nào, giống như nàng nói cái gì cũng sẽ sai, chỉ có thể sốt sắng đứng ở đó.
Lúc này, chỉ thấy Tiêu Thiện ngẩng đầu trợn mắt nhìn Tiêu Vinh, nói: “Lời này của đại ca không phải muốn nói độc này là do mẫu phi hạ, còn nguyên nhân là do mẫu phi muốn độc chết Nhị ca để đệ làm Thái tử chứ.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, kể cả Tiêu Thịnh mặt không biểu cảm gì cũng giật giật lông mày.
Lan phi lập tức vừa khóc vừa lắc đầu: "Ta không phải... Ta không phải..."
Tiêu Vinh nhìn Tiêu Thiện, bộ dáng như nhìn thấy quỷ.
Có một số việc trong lòng mọi người ai cũng biết rất rõ nhưng lại không thể nói ra ngoài miệng, đặc biệt là những lời nói có liên quan đến ngôi vị Thái tử. Bởi vì nói ra tức là trong lòng có suy nghĩ đó.
Cấu trúc não của Tiêu Thiện khác với những người khác, mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy mà hắn cũng dám nói ra trước mặt mọi người.
Tiêu Vinh không muốn chết cùng hắn, vội vàng quỳ xuống, Tiêu Nghệ, Tiêu Tiễn, kể cả Duệ vương phi Cố Linh Lung cũng quỳ trên mặt đất.
Tiêu Vinh đau buồn phẫn nộ nói: "Phụ hoàng, nhi thần hoàn toàn không có ý này, chẳng qua là nhi thần lo lắng cho thân thể của Thái tử, không hề nghĩ tới những phương diện khác. Không biết trong lòng Tam đệ đang suy nghĩ gì mà lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo đến cỡ này.”
Tiêu Thiện đứng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Đại ca, huynh đây là đang nói năng lực hiểu của đệ có vấn đề? Đại ca khinh đệ ngu sao? Mấy lời đó đương nhiên huynh không dám nói rõ ra cho nên mới phải nói vòng nói vo. Ta đi học không tốt, không biết nói mấy lời quanh co lòng vòng đó, huynh cũng đừng trách đệ nói quá thẳng, nếu như Nhị ca xảy ra chuyện gì thì người được lợi nhất không phải là huynh sao? Huynh ở đây cố tình giả vờ bối rối ngơ ngác làm gì chứ.”
"Đệ...đệ...đệ..." Tiêu Vinh đưa tay chỉ vào Tiêu Thiện, cả người run rẩy, mặt đỏ bừng vì tức giận một câu cũng nói không ra lời.
Sắc mặt Duệ Vương phi lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Lệ vương, đệ muốn tẩy sạch hiềm nghi cho Lan nương nương thì đó cũng là tâm ý của đệ, nhưng đệ lại ngậm máu phun người dời đi sự chú ý như vậy thật sự rất quá đáng. Vương gia nhà ta ngay thẳng đoan chính, đối xử với phụ hoàng trung thành tuyệt không hai lòng...”
“Vậy tẩu có dám nói đại ca không có ý định này không? Không riêng gì đại ca, còn mấy người các ngươi nữa, có dám vỗ ngực nói bản thân không có chút tâm tư muốn trở thành Thái tử không?” Tiêu Thiện không thèm để ý tới sự tức giận của Tiêu Vinh và Cố Linh Lung, hắn tiếp tục đứng ở đó lầm bầm, sẵn tiện kéo cả Tiêu Nghệ và Tiêu Tiễn xuống nước theo.
Tiêu Nghệ sững sờ, không biết tại sao ngọn lửa chiến tranh lại đốt tới trên người mình.
Tiêu Tiễn thường ngày tương đối được sủng ái, lại còn ở độ tuổi không chịu nổi được uất ức như vậy. Những lời kia của Tiêu Thiện như đang nói trên thế giới này chỉ có một mình hắn là không quan tâm đến quyền lực danh vọng, có phẩm cách cao thượng này của hắn làm nền, càng thấy rõ bọn họ như mấy con lang sói đầy dã tâm.
Hơn nữa, sinh ra trong hoàng tộc, ai mà chẳng có tâm tư riêng? Ai mà không muốn ngồi ở vị trí cao nhất cơ chứ?
Tiêu Tiễn giương nanh múa vuốt, nộ khí đằng đằng như một con trâu đang vô cùng phẫn nộ: “Chúng ta dám nói, còn huynh thì sao, huynh dám không, dám không?”
“Đương nhiên ta dám rồi.” Tiêu Thiện oai phong lẫm liệt nói, hắn không chỉ nói mà còn giơ tay phải lên trời lớn tiếng thề: “Tiêu Thiện ta dám lấy tổ tông mười tám đời ra thề, ta không hề có một chút hứng thú nào với vị trí Thái tử cùng ngôi vị Hoàng đế.”
Nói xong lời này, hắn liếc mắt nhìn đám người Tiêu Vinh: "Các ngươi thì sao, thề đấy, có dám thề không?"
Đám người Tiêu Vinh kìm nén đến mặt đỏ bừng, sau đó một người trong đó cũng tức giận giờ tay lên nói: “Ta cũng lấy tổ tông mười tám đời ra...”
“Đủ rồi!” Không chờ bọn họ phát lời thề xong, Tiêu Thịnh đã ném tách trà xuống đất.
Âm thanh tách trà vỡ trong trẻo vui tai, cũng làm cho mấy vị hoàng tử đang cãi cọ ồn ào yên tĩnh lại, mấy vị hoàng tử lập tức biến thành người câm. Nghĩ đến bộ dáng của mình vừa rồi, cả đám đều mắc cỡ đỏ mặt.
Gân trên trán Tiêu Thịnh không ngừng giật giật, hắn lạnh lùng đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Thiện, đá vào mông hắn: "Con lấy tổ tông mười tám đời ra thề! Tới đây, nói cho trẫm biết tổ tông mười tám đời của con là ai nào?"
Tiêu Thiện bị đá đến thân thể xiêu vẹo, vội vàng quỳ thẳng tắp bĩu môi nhỏ giọng nói: "Không chỉ có tổ tông Tiêu gia mà còn bao gồm cả Phụ hoàng người. Nhi thần không có tâm tư sai lệch, không sợ bị liệt tổ liệt tông cùng phụ hoàng người chụp mũ.”
Tiêu Thịnh cũng bị hắn làm cho tức đến bậc cười, lại đá Tiêu Thiện: “Làm sao, con còn lý sự?” Sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Vinh và những người khác: “Tiêu Thiện học hành không được, nói chuyện không suy nghĩ, còn sách tụi con đọc cũng vào bụng chó giống nó hết rồi à? Ở đây cãi lộn với nó có vui không? Có đủ náo nhiệt không? Đủ mặt mũi không? Tụi con văn nhã ghê ha? Phong độ quá nhỉ? Đã là người lớn hết cả rồi mà cả đứa trẻ ba tuổi cũng không bằng, ồn ào ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì!”
Tiêu Vinh không nói được lời nào, còn Tiêu Nghệ thì hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến thế này, tất cả những gì hắn ta có thể làm là quỳ ở đó mặc cho Tiêu Thịnh phê bình, Tiên Tiễn yên lặng rũ đầu, sau đó hung dữ trừng Tiêu Thiện.
Nếu không phải vì Tiêu Thiện sao bọn họ có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy chứ.
Tiêu Thịnh quay đầu chỉ vào Tiêu Thiện: "Trẫm không muốn nhìn thấy con, hiện tại con cút xéo ra khỏi cung ngay.”
Tiêu Thiện đứng dậy thì thầm trong miệng cút thì cút, thấy Lan phi ngây ngốc ở đó, hắn an ủi Lan phi nói: "Mẫu phi không cần lo lắng, cứ bình tĩnh. Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, chuyện này cứ để cho mẫu hậu cùng phụ hoàng điều tra...”
Mi mắt Tiêu Thịnh giật giật, giơ ngón tay chỉ hướng cửa Đông cung: “Con lập tức cút ngay cho trẫm.”
Hoàng hậu cùng Hiền phi nhìn Tiêu Thịnh đang mất bình tĩnh, nhất thời sợ ngây người.
Hắn nổi trận lôi đình như vậy, thật sự quá dọa người rồi.
=======
CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ