Cố gia là một trâm anh thế gia thực thụ, nội tình lâu đời mười phần, đặc biệt hiện giờ còn đang vô cùng huy hoàng.
*Trâm anh thế gia: những gia tộc thượng lưu từ lâu đời, chẳng hạn như tầng lớp quý tộc nhỏ và tầng lớp quý tộc, hoặc một người, một gia đình, một dòng họ giàu có và đầy quyền thế nhờ thừa kế chức vị hoặc tài sản.
Cố gia cho ra một Thái hậu, một Hoàng hậu và một phi tần.
Thái hậu Cố Minh Châu là mẹ của Tiêu Thịnh, bà là đích trưởng nữ của lão gia tử Cố Hiển. Năm nó ở dưới gối Cố lão gia ngoài đích nữ Thái hậu này ra còn có hai trưởng tử là Cố Tuyên và Cố Ngôn và một tiểu nữ nhi Cố Minh Hề.
Mấy người bọn họ có quan hệ vô cùng tốt, đã giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều lần.
Cả đời Thái hậu chưa từng làm Hoàng hậu, nhưng cuối cùng con trai của bà lại trở thành Hoàng đế, bà cũng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Thái hậu đã qua đời năm năm trước, khi còn sống bà chưa từng nhúng tay vào việc chính sự cho nên quan hệ mẹ con với Tiêu Thịnh khá là hòa thuận.
Thái hậu khá sáng suốt trong việc phân rõ phải trái, nhưng người trên đời ai cũng có tư lợi của riêng mình, Thái hậu cũng không ngoại lệ.
Bà ta muốn Cố gia được hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi nên năm đó đã nhúng tay vào hôn sự của Hoàng đế, để cho cháu gái, tức là Hoàng hậu hiện tại Cố Như Nhã vào cung. Chỉ là Cố Như Nhã vào cùng mấy năm trời cũng không mang thai, sau khi trưởng tử Tiêu Vinh được sinh ra thì cả Cố gia và Hoàng hậu đều có chút sốt ruột.
Mắt thấy hoa trong cung từng đóa từng đóa lần lượt nở rộ, đóa hoa này còn càng xinh đẹp hơn đóa hoa kia, nhưng bụng của Hoàng hậu mãi mà vẫn không có động tĩnh gì, Thái hậu không kìm lòng được mà phải gọi Cố Như Lan vào cung.
Cha của Cố Như Nhã là Cố Tuyên, trưởng tử của Cố lão gia, Cha của Cố Như Lan là Cố Ngôn, thứ tử của Cố lão gia.
Không ngờ Cố Như Lan lại tự mang theo hào quang may mắn, sau khi vào cung hơn một năm thì Hoàng hậu có thai, không lâu sau Cố Như Lan cũng kiểm ra được có thai. Hai người bọn họ lần lượt mang thai thì thôi đi, lại còn sinh ra con trai cùng ngày dưới sự chăm sóc của Thái hậu nữa chứ.
Chuyện này có thể được xem là chuyện vui đối với Thái hậu, Cố gia thậm chí là cả Hoàng đế.
Không lâu sau khi Thái hậu qua đời, Tiêu Thịnh liền phong Tiêu Cẩm làm Thái tử.
Thời điểm Hoàng đế lập Thái tử có chút tế nhị, có người nói Hoàng đế có oán trách đối với chuyện Thái hậu nhúng tay vào chuyện của hậu cung, nếu không thì cũng sẽ không đợi Thái hậu qua đời mới lập Thái tử.
Cũng có người nói Hoàng đế là người vô cùng hiếu thuận, khi Thái hậu lâm bệnh chỉ mong cho bà khỏe mạnh nên không nỡ lòng nào lập Thái tử. Còn sau này mới lập cũng là để cho Thái hậu yên lòng nơi chín suối, lại càng chứng tỏ hắn xem trọng Tiêu Cẩm.
Dù bên ngoài có nhiều tin đồn nhảm đến thế nào đi nữa thì vị trí Thái tử của Tiêu Cẩm mấy năm nay vẫn ngồi rất vững. Trong này có thái độ của Hoàng đế để ở đấy, nhưng cũng không thể thiếu sự ủng hộ của Cố gia.
Vì vậy mà quan hệ giữa Tiêu Cẩm và Cố gia cũng vô cùng thân thiết, nhưng cũng bởi các loại quan hệ đó mà không khỏi không thân thiết.
Trái lại thì quan hệ giữa Tiêu Thiện và Cố gia lại không được thân thiết như vậy. Tiêu Thiện rất ít khi tiếp xúc với Cố gia, cái tính tình kia của hắn có lúc ngay cả lão cha Hoàng đế của hắn cũng không có cách nào chứ huống chi quần thần như Cố gia.
Nhưng cứ như vậy, vẫn có người ỷ vào thân phận Cố gia mà tác oai tác quái trước mặt Tiêu Thiện.
Đây cũng không phải ai khác mà chính là tiểu nữ nhi của Cố lão gia Cố Minh Hề, muội muội của Cố Tuyên và Cố Ngôn, bây giờ là An lão phu nhân.
Gần đây An lão phu nhân vừa từ Tầm An hồi kinh cùng cả nhà, phòng ở trong kinh còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ nên tạm thời ở lại Cố phủ.
Lúc ở nhà An lão phu nhân vô cùng được cưng chiều, sau khi xuất giá bởi vì gia thế mà bà ta vô cùng cường thế. An gia là gia đình võ tướng, bà ta lại là nữ nhi thế gia, căn bản coi thường võ tướng không thể hiểu được thi từ ca phú. Với thân phận của bà ta nếu không phải vì giúp Thái hậu và Tiêu Thịnh nắm được binh quyền, bà ta cũng sẽ không gả cho An gia trong đầu cũng chỉ biết đánh giặc.
Cũng may An lão gia để cho bà ta sống cả đời, bây giờ bà ta thành An lão phu nhân, ở An gia nói một thì không có hai.
Lần này hồi kinh bà ta mang theo mấy đứa cháu yêu dấu của mình, cố ý để cho bọn chúng xem mắt lẫn nhau.
Chỉ là tầm mắt bà ta rất cao, người bình thường không vào được mắt bà ta.
Mấy năm nay An lão phu nhân đã quen thói độc đoán, cho nên dù có trở lại kinh thành cũng không thay đổi được tính tình kia của bà ta.
Chủ yếu vẫn là do Cố Hiển cha bà ta vẫn còn sống, Cố Tuyên và Cố Ngôn cũng vì tình huynh muội mà nhường nhịn bà ta, còn những người khác cũng phải nịnh bợ bà ta.
Mấy năm nay trong lòng An lão phu nhân cảm thấy vô cùng không công bằng, những người khác của Cố gia thì ở trong kinh thành hưởng phúc còn bà ta thì phải dãi nắng dầm mưa nơi biên thùy. Hai nữ nhi của ca ca bà ta đều vào trong cung, một người trở thành Hoàng hậu còn một người thì trở thành phi tần, đều là những người ở trên người khác mà bà ta cũng chỉ là một Hầu phu nhân, còn hài tử của bà ta thì bị sắp đặt ở địa phương ổn định cả đời ở đó, nữ nhi cũng bị gả đến chỗ Tầm An, e là cả đời cũng không về được kinh thành.
Cảm xúc không cân bằng này của bà ta lên đến đỉnh điểm sau khi nghe tin Hoàng đế ban Tạ Truy cho Tiêu Thiện.
Năm đó ngoài có thể chọn An gia ra thì bà ta còn có thể chọn Tạ gia, lúc đầu bà ta vốn muốn chọn Tạ gia nhưng lại bị Tạ gia từ chối.
Chuyện này trở thành cái gai trong lòng bà ta, mấy năm nay vẫn luôn đi ra đâm bà ta. Mãi cho đến khi Tạ lão gia tử trận sa trường còn Tạ Tùy cũng theo đó mà mất tích, cây gai kia mới được nhổ ra.
Bà ta con cháu đầy đàn nhưng nhà họ Tạ lại chẳng còn mấy ai.
Ai ngờ bà ta còn chưa kịp vui mừng quá hai ngày, Tạ gia lại có thêm một Tạ Trầm ổn định quân Bắc Cảnh, hoàn toàn lấn át An gia của bà ta.
May thay Tạ Trầm này là giả, là một tiểu ca. Nhưng Hoàng đế vì thu phục lòng người, không những tha tội cho Tạ Truy mà còn ban Tạ Truy cho Tiêu Thiện làm Vương quân.
Sau khi nghe được tin này An lão phu nhân vô cùng khó chịu, bà ta vì ngôi vị Hoàng đế của Tiêu Thịnh mà đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, tại sao bà ta lại không có được thể diện bậc này? Đặc biệt Tạ Truy này còn là người của Tạ gia nữa.
Lần này không phải là cây gai đâm vào lòng bà ta nữa mà là cả một cây đao đâm thẳng vào trong ngực của bà ta.
Dây dưa của mấy thế hệ trước vẫn còn đang kéo dài cho đến bây giờ, thế hệ sau như Tiêu Thiện đương nhiên không biết được những chuyện này.
Lúc Tiêu Thiện đưa Tạ Truy đến bái kiến trưởng bối Cố gia, bà ta lấy lý do cơ thể không thoải mái mà nghỉ ngơi trong sân viện của mình. Xuất phát từ lễ phép nên Tiêu Thiện đưa Tạ Truy đến sân viện của bà ta. An lão phu nhân không thích Tạ Truy, đến cả việc giấu nó đi bà ta cũng không thèm che giấu một chút nào.
Khi Tạ Truy lấy thân phận tiểu bối hành lễ với bà ta, ánh mắt bà ta kiêu căng nhìn quét từ trên xuống dưới hết cả người Tạ Truy, mặt mày đầy vẻ không hài lòng, cuối cùng gần hết thời gian mới chịu để cho Tạ Truy đứng dậy.
Tiêu Thiện thấy tình hình này sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Khi bà ta lấy lễ gặp mặt đưa cho Tạ Truy, mặt mày của Tiêu Thiện thoáng hiện một chút tàn bạo, khuôn mặt tuấn mỹ không che giấu được vẻ không vui và khinh thường. Lễ gặp mặt không phải cái gì khác, một cái là trang sức cài tóc thượng hạng mà các thiếu nữ hay sử dụng, một cái là ngọc bội mà các tiểu ca có thể đeo, chất lượng trung bình.
An lão phu nhân nhìn Tạ Truy, thản nhiên nói: “Ta vẫn luôn nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ để cho Vương gia lấy một cô nương hiền huệ dịu dàng, không ngờ lại là một tiểu ca cao lớn thô kệch như vậy. Cố gia chúng ta trước giờ chưa có ai cưới tiểu ca nên ta hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, lễ gặp mặt chuẩn bị cho ngươi cũng hơi vội vàng. Cũng may món trang sức cài tóc này là đồ thượng hạng, ngươi cứ cầm lấy, bản thân ngươi không cần nhưng ngày sau cũng có thể để cho trắc phi bên người Lệ vương dùng.”
Tạ Truy nghe vậy liền biết An lão phu nhân không có ý tốt, đương nhiên không có ý định nhận lễ vật này. Trong lòng y căng thẳng, định nói gì đó nhưng Tiêu Thiện lại đi trước y một bước, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lời này của cô tổ mẫu, người Cố gia có ai đã cưới tiểu ca hay không nào có quan hệ gì với người, nếu cô tổ mẫu không muốn tiểu bối trong nhà lấy tiểu ca thì người nên đề phòng ở An gia mới đúng, nhắc tới Cố gia làm gì. Vả lại, bổn vương họ Tiêu, Bổn vương có muốn cưới trắc phi hay không thì đó cũng là chuyện của Bổn vương, cô tô mẫu đây là có lòng rảnh rỗi sao?”
Ý nói An lão phu nhân quản thật nhiều.
Nói xong, Tiêu Thiện nghiêng đầu liếc nhìn trang sức cài tóc và ngọc bội, mặt mày lộ vẻ châm chọc: “Thứ đồ này Tạ Truy không dùng được. Cô tô mẫu cũng đã về kinh được nhiều ngày, vẫn luôn cư ngụ trong Cố gia, nếu người không nghe được chuyện Tạ Truy gả cho Bổn vương thì cũng là do Cố gia thất lễ không thông báo cho người. Còn nếu cô tổ mẫu đã nghe tin mà còn lấy ra vật này vậy thì đó là cố ý. Bởi vì người là trưởng bối, cũng là nữ nhi của ngoại tổ phụ nên người xem thường Bổn vương cùng Vương quân, Bổn vương cũng lười không muốn so đo quá nhiều. Nếu hai bên chúng ta đã chán ghét lẫn nhau, ngày sau không gặp mặt nhau nữa là được.”
An lão phu nhân đã từng nghe qua danh tiếng lẫn lộn không biết trên dưới của Tiêu Thiện, nhưng cuối cùng cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần chứ chưa từng thật sự tiếp xúc qua, hơn nữa biểu hiện của Tiêu Thiện lúc đó có chút nóng nảy nhưng cũng không quá thất lễ, cho nên An lão phu nhân cũng không đặt chuyện danh tiếng của hắn ở trong lòng.
Huống chi vừa về kinh Hoàng đế đã triệu bà ta vào cung, cùng bà ta nói chuyện rất lâu, hai người đều nói đến nỗi rơm rớm nước mắt. Bà ta biết Hoàng đế đang nhớ đến công lao của bà ta năm đó, vì vậy trước mặt bà ta hắn cũng phải nhường bà ta ba phần lễ nghĩa, đến cả Thái tử cũng phải kính nể bà ta, đương nhiên bà ta sẽ không để Tiêu Thiện vào trong mắt.
Kết quả không ngờ Tiêu Thiện lại trực tiếp chế giễu bà ta như vậy.
Mấy năm nay An lão phu nhân sống vô cùng thuận buồm xuôi gió, chưa từng có người nào dám nói như vậy trước mặt bà ta, bà ta khϊếp sợ nhìn Tiêu Thiện, tựa như trên đầu hắn mọc ra thêm hai cái sừng.
Những tiểu bối khác của An gia không khỏi nhìn về phía Tiêu Thiện, bọn họ không ngờ trên đời này lại có người dám thách thức uy quyền của An lão phu nhân.
"Được lắm, An gia ta mấy đời trấn giữ biên ải, Hoàng thượng phải gọi ta một tiếng di mẫu, Lan phi nương nương cũng phải gọi ta một tiếng cô mẫu, đó giờ bọn họ còn chưa từng nói với ta những lời như vậy, ngày hôm nay lão thái bà ta lại có thể được nghe mấy lời dạy dỗ như vậy ở trước mặt Lệ vương.” An lão phu nhân bị chọc tức đến nỗi bậc cười nói.
Đây là bà ta đang dùng thân phận trưởng bối lấy hiếu đạo áp bức hắn, nhưng bà ta lại không biết rằng từ trước đến nay Tiêu Thiện không ăn vào loại thủ đoạn này nhất.
“Nếu cô tổ mẫu muốn nghe bọn họ nói thì cứ nói ra để cho bọn họ thỏa mãn người. Từ trước đến nay ta luôn nói sự thật, nếu cô tổ mẫu nghe không quen thì ta cũng không có cách nào. Ở trước mặt phụ hoàng Bổn vương cũng luôn nói chuyện như vậy, phụ hoàng cũng không nói nửa câu Bổn vương không đúng, chẳng lẽ cô tổ mẫu còn muốn qua mặt phụ hoàng dạy dỗ Bổn vương?” Tiêu Thiện không khách khí chế giễu.
Sau đó không đợi An lão phu nhân nói thêm gì nữa, hắn nắm tay Tạ Truy nói: "Đi thôi, đi thôi, người ta không muốn nhìn thấy chúng ta, chúng ta nhanh đi thôi, tội gì phải đứng ở đây nghe lời trách mắng làm gì."
Nói xong, hắn kéo Tạ Truy trực tiếp rời đi. An lão phu nhân nhìn bóng lưng của hắn, lúc lâu sau mới run run đôi môi nói: "Ta. . . Ta muốn vào cung yết kiến
Hoàng thượng, Hoàng hậu."
Xảy ra chuyện này xong, nháy mắt Tiêu Thiện không còn hứng thú ở lại Cố gia nữa.
Hắn gọi Cát An tới rồi bảo hắn đến gặp Cố lão gia và những trưởng bối khác để nói rõ tình huống, sau đó nghênh ngang dắt Tạ Truy rời đi.
Tạ Truy trăm triệu lần không ngờ hắn lại làm việc tiêu sái như vậy, trong lòng y vô cùng khϊếp sợ nhưng cũng có cảm giác vui sướиɠ khó tả.
Trên đường trở về Lệ vương phủ, Tiêu Thiện đột nhiên tựa vào vai Tạ Truy, uể oải nói: “Ta vốn muốn dẫn em đi xem hoa đào kia mà, kết quả cuối cùng lại không xem được, em có tức giận không?”
Tạ Truy nói: “Vương gia cũng đã bảo vệ ta như vậy, chút buồn bực kia sớm đã bốc hơi rồi. Về phần hoa đào, có xem được hay không cũng không sao cả."
Tiêu Thiện híp mắt mỉm cười, ánh nắng xuyên qua khe rèm lọt vào chiếu vào trên mặt hắn, làm cho khuôn mặt hắn càng thêm tuấn mỹ vô ngần, trông tựa như một vị thần linh.
Tạ Truy không có thói quen ở gần người như vậy, hơn nữa y rất dễ bị khuôn mặt này làm cho phân tâm, nên muốn lui lui sang một bên.
Tiêu Thiện đưa tay ngăn người lại, cười nói: "Lui nữa là lui xuống xe luôn đó.”
Tim Tạ Truy đập thình thịch, y cũng không biết nên nói cái gì, hàm hồ gọi Vương gia.
Tiêu Thiện thấy bộ dáng thận trọng kia của y, cũng không tiếp tục trêu chọc y nữa mà buông người ra, sau đó nói: “Em bị oan ức, Bổn vương sẽ bồi thường cho em.”
Tạ Truy muốn nói y không chịu oan ức gì cả, mấy lời khó nghe hơn nữa y đều đã nghe qua, những lời kia của An lão phu nhân căn bản không có hề hấn gì với y.
Nhưng vừa mới mở miệng, Tiêu Thiện liền vươn ngón tay trắng nõn thon dài đặt ở đôi môi mỏng của y, ngăn y mở miệng: "Không thể từ chối, chỉ có thể mong đợi."
Tạ Truy há miệng muốn nói cái gì, đầu lưỡi lại vô ý chạm vào ngón tay của hắn.
Tạ Truy trợn to hai mắt, trong lòng có chút luống cuống. Tiêu Thiện híp mắt, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có chút ấm áp.
Đêm đó, Tiêu Thiện lấy thân mình bồi thường cho Tạ Truy.
Ánh đèn mông lung mờ ảo, rèm giường khẽ lay động, Tiêu Thiện vừa xoa vừa cắn Tạ Truy, vẫn đang không ngừng thì thầm ở bên tai y: “Tạ Truy, em nói em muốn cái gì, nói đi...”
=========
Truyện chỉ đăng độc quyền tại: TRUYENHD
Bất kỳ các trang nào khác thì đều là trang lậu nhé mọi người ơi!
CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ