Nghe được lời này của Lan phi, Tiêu Thiện giương mắt bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt hắn không chút thay đổi, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lan phi.
Vốn Lan phi còn muốn nói gì đó, bị hắn nhìn như vậy, nhịn không được run run thân thể nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiêu Thiện mím môi, đột nhiên rất là đột ngột nở nụ cười nói: "Vì sao mẫu phi lại nói như vậy? Tại sao mẫu phi lại cho ra kết luận này? Hoàng hậu nương nương căn cứ vào cái gì mà đẩy con? Để cứu Nhị ca sao?"
Lan phi nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt nàng có chút sốt ruột nói: "Con đừng nóng vội, để ta phân tích cho con. Lúc ban đầu ta cũng không có nghĩ tới Hoàng hậu, nhưng sau khi ta nghe nói con bị người đẩy tới trước mặt Thái tử, trong lòng ta lập tức có suy nghĩ này.”
“Lúc ấy Thái tử bị tập kích, Hoàng hậu và ta đều sốt ruột muốn cứu Thái tử. Lúc chúng ta chạy tới trước mặt Thái tử, bởi vì cung nữ và thái giám rối loạn chặn mất đường đi của chúng ta. Vũ nữ bên cạnh Hoàng thượng đột nhiên nhảy ra lao về phía Thái tử, chúng ta cách quá xa chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lúc ấy con cách Thái tử gần nhất, bọn ta cách con gần nhất, Hoàng hậu đẩy con một cái để cứu lấy Thái tử cũng không phải là chuyện không thể, dù sao nàng cũng là mẫu thân của Thái tử. Thân là mẫu thân, dưới tình huống như vậy không thể trơ mắt nhìn con trai bị thương. Càng huống chi nếu Thái tử xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải triều định sẽ loạn sao. Cho nên, ta cảm thấy chính là Hoàng hậu ra tay.”
"Mẫu phi, lúc ấy ngoại trừ người và Hoàng hậu nương nương ra, phía sau con không có người nào khác sau?" Tiêu Thiện rũ mắt hỏi.
Lan phi rất nghiêm túc cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Có rất nhiều cung nữ cùng thái giám, Hiền phi các nàng cũng ở đó, dù sao Thái tử gặp chuyện, Hoàng thượng lại còn cách rất gần, các nàng ấy cũng phải thể hiện ra bộ dáng sốt ruột."
Tiêu Thiện nói: "Mẫu phi, nếu lỡ như là Hiền phi các nàng ra tay thì sao?”
Lan phi nói: "Không có khả năng, chúng ta cách rất gần nhau, nếu Hiền phi các nàng ra tay, nhất định ta có thể nhìn thấy."
Tiêu Thiện nhắm mắt lại: “Tại sao không phải là các nàng để cho người ở bên dưới ra tay? Chủ tử hơi có chút ánh mắt, người bên dưới sẽ xông lên ra tay. Đêm đen gió lộng, tình cảnh lại hỗn loạn, ai có thể nhìn chính xác như vậy.”
Lan phi hơi sửng sốt gật đầu nói: "Việc này cũng có khả năng.”
Tiêu Thiện lại nói: "Những thứ này đều là nhi thần nói lung tung, nếu mẫu phi nghi ngờ Hoàng hậu nương nương, vậy nhi thần hỏi lại, mẫu phi thấy Hoàng hậu nương nương ra tay sao?"
Lan phi lắc đầu: "Ta cũng không có nhìn thấy, nhưng xuất phát từ trực giác, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nghĩ đến trên đầu Hoàng hậu."
Tiêu Thiện nói: "Mẫu phi một không tận mắt nhìn thấy, hai không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào suy đoán, lời như vậy thật sự không nên nói ra."
Lan phi: "Nhưng mà..." Nhưng nàng vẫn cảm thấy Hoàng hậu rất đáng nghi.
Hơn nữa không biết có phải ý niệm này đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng hay không, Lan phi luôn cảm thấy lúc Tiêu Thiện ngã về phía trước, nàng thấy được một đôi tay. Mà gần nàng nhất chỉ có Hoàng hậu.
Tiêu Thiện nhìn Lan phi nói: "Mẫu phi không cần nhưng mà gì, chuyện này phụ hoàng đã giao cho Nhị ca, ta nghĩ Nhị ca sẽ điều tra kỹ càng."
"Nếu thật sự là Hoàng hậu, cho dù Thái tử tra được cũng không nhất định sẽ nói cho con biết." Lan phi buồn bực nói: "Con cảm thấy Thái tử sẽ ăn ngay nói thật với con sao?"
Tiêu Thiện không trả lời nàng vấn đề này, mà ngược lại hỏi: "Mẫu phi, nếu sự việc thật sự là như vậy, mẫu phi cảm thấy con nên đối mặt với Nhị ca như thế nào?"
Lan phi sửng sốt, nàng suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu.
Thành thật mà nói mấy ngày nay trong lòng nàng vẫn rất loạn, căn bản không nghĩ tới sau này.
Tiêu Thiện nói: "Thân thể Mẫu phi không khỏe ở trong cung tĩnh dưỡng cho thật tốt. Sau khi Tạ Truy mang thai thân thể có phản ứng rất lớn, nhi thần mang y về trước."
Lan phi mờ mịt gật đầu.
Tiêu Thiện vái nàng một cái sau đó xoay người rời đi.
Lan phi nhìn theo bóng lưng của hắn, muốn mở miệng giữ người lại, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Thiện rời đi.
Trên đường trở về Vương phủ, Tạ Truy nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thiện rất kỳ lạ, y vừa mới mấp máy môi định mở miệng, Tiêu Thiện đã nhìn y mỉm cười nói: "Trở về vương phủ rồi nói."
Tạ Truy gật đầu ừ một tiếng.
Trở lại vương phủ, thời điểm chỉ có hai người, Tiêu Thiện cũng không gạt Tạ Truy, kể cho y nghe tất cả những gì hắn và Lan phi đã nói với nhau ở trong cung.
Tạ Truy nghe xong trầm mặc hồi lâu, sau đó y nhìn Tiêu Thiện nghiêm túc nói: "Mặc kệ là ai, nếu nàng thực sự làm ra chuyện như vậy, cả đời ta cũng sẽ không tha thứ cho nàng."
Tiêu Thiện nhếch miệng, hắn kéo tay Tạ Truy: "Sự tình liên quan đến sinh tử của ta, nhất định ta sẽ điều tra đến tận cùng."
Hoàng đế bảo Tiêu Cẩm đi điều tra, hắn tin tưởng Tiêu Cẩm cho nên sẽ không nghi ngờ y.
Nhưng chuyện này có liên quan mật thiết đến hắn, chính hắn cũng sẽ tự điều tra rõ ràng.
Lòng tin của hắn đối với Tiêu Cẩm sẽ không vì vài lời của Lan phi mà biến mất, nhưng đồng thời hắn cũng sẽ không ở thế bị động.
Trong bóng tối có một đôi bàn tay hướng về hắn, nếu hắn tìm không ra đôi bàn tay này, sau này không biết sẽ còn gặp phải nguy hiểm gì.
Tạ Truy thấy thái độ của Tiêu Thiện như vậy, thoáng yên lòng.
Hai ngày sau khi Tiêu Thiện vào cung gặp Lan phi, bệnh của Lan phi đã khỏi. Chẳng qua tâm tình của nàng không thể nào tốt được, lấy cớ muốn tĩnh dưỡng thân thể, cũng không đi thỉnh an Hoàng hậu.
Tiêu Thiện nghe được tin tức này cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhưng việc thích khách ở bãi săn Nhật Ninh đã có kết quả, lần này người bị liên lụy là Hiền phi.
Người phụ trách bãi săn Nhật Ninh là một đứa cháu họ xa xôi của mẫu thân Hiền phi, cũng có thể nói là một biểu ca bà con xa của Hiền phi. Đệ đệ của vũ nữ này nghiện đánh bạc ở sòng bạc trên danh nghĩa của biểu ca của Hiền phi, thiếu không ít bạc.
Nên gia đình bắt nàng ta tới để trả nợ.
Biểu ca Hiền phi thấy bộ dáng của nàng ta không tệ, lại không có thế lực gì, có lòng muốn đưa nàng đến trong cung củng cố sủng ái cho Hiền phi. Vì thế còn cố ý tìm người thu nhận nữ tử này làm con nuôi, làm giả thân phận cho nàng ta không nói, còn cố ý tìm người bồi dưỡng cho nàng ta hai năm vũ nghệ.
Mà thái giám đâm Tiêu Cẩm một đao kia từng hầu hạ ở trong cung của Hiền phi, bởi vì phạm sai lầm còn bị Hiền phi trừng phạt quỳ suốt một đêm trong trời tuyết lớn, sau đó cũng không biết hắn đi quan hệ thế nào mà được điều đến bãi săn Nhật Ninh.
Nữ tử và nội giám vẫn không chịu khai ra cái gì, sau khi tra ra được dưỡng phụ của nữ tử này có quan hệ với biểu ca bà con xa của Hiền phi, nữ tử và nội giám này lập tức cắn lưỡi tự sát.
Lúc tự sát nữ tử này vẫn luôn nở nụ cười trên mặt, còn lẩm bẩm hai chữ, cũng không biết là ‘lưu lạc’ hay là cái gì khác.
Những thứ này Tiêu Cẩm đều thành thật thượng tấu, sau khi Hoàng đế hồi cung lại điều tra một phen, khi xác định Hiền phi thông qua biểu ca bà con xa của nàng biết có nữ tử này, Hoàng đế cực kỳ nổi giận. Nghĩ đến Văn mỹ nhân Dương Châu đưa tới lúc trước, nghĩ đến thuần thần Trương Nhược Tri đã sớm phản bội.
Hoàng đế lập tức giam lỏng Hiền phi, sau đó để cho người ta khống chế Tiêu Tiễn ở Quỳnh Lâm viện.
Đồng thời sai người điều tra xem Trương Nhược Tri và Văn mỹ nhân có quan hệ với Hiền phi hay không.
Mặc kệ ban đầu Hiền phi muốn nữ nhân này làm gì, muốn củng cố sủng ái hay là muốn dò xét hành tung của Hoàng đế, bây giờ ở trước mặt Hoàng đế toàn thân trên dưới của nàng ta đều có tội.
Hoàng đế lại nghĩ đến Hiền phi vốn căn bản không có ý định đi săn, lúc ấy còn nói Tiêu Tiễn bị bệnh.
Nếu đã có lòng nghi ngờ, sẽ cảm thấy Hiền phi làm cái gì cũng có mục đích, đều có tính toán.
Sau khi nội vệ cẩn thận điều tra, một cung nữ trong cung của Hiền phi vô tình tiết lộ, vốn ban đầu Tiêu Tiễn không bị bệnh, là do Hiền phi bởi vì tức giận mà trừng phạt hắn, bắt hắn quỳ ở trong viện nửa ngày cho nên mới bị bệnh.
Nhìn tin tức nội vệ tra được, Hoàng đế lập tức triệu kiến Tiêu Tiễn.
Mặc dù Tiêu Tiễn tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là Hoàng tử ở trong cung, gần đây bầu không khí trong cung cực kỳ căng thẳng, hắn cũng bị người ta giám sát. Mặc dù không ai nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn cứ vào tình hình hắn cũng đoán được việc này có liên quan đến chuyện Thái tử bị đâm.
Cho dù Tiêu Tiễn có thành thục đến cỡ nào rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, hắn lại không tiếp xúc được với người khác, trong lòng cảm thấy sợ hãi cũng không biết nói với ai.
Cho nên khi Hoàng đế triệu kiến, hỏi hắn tình hình trước khi xuất cung săn bắn, phản ứng đầu tiên của Tiêu Tiễn là giải vây cho Hiền phi.