Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 11.1: Em rất thơm (Mát xa 1)

Lúc nãy đã nắm tay nhau một lần nên lần này Dung Duyệt cũng không do dự nhiều nữa, không giống như trước đây, ngón tay vừa mới đặt lên đã bị nắm lấy ngay lập tức, cô hơi sợ hãi nhưng cũng chưa đến mức rút ngón tay về.

Bàn tay nắm lấy đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoay tròn, dính chặt vào lòng bàn tay cô rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy, phương pháp nắm tay này mang đến một cảm giác vô cùng kỳ diệu, không phải là mười ngón tay nắm chặt lấy nhau như trong truyền thuyết, cũng có phần khác với kiểu bắt tay xã giao. Dung Duyệt cảm thấy mình hơi giống như một con mèo nhỏ đang giơ móng vuốt lên đặt lên chiếc bàn bên cạnh để nhìn vào con cá trong đĩa. Bàn tay anh luôn ấm áp, vừa mới nắm được một lúc đã dần dần trở nên ướŧ áŧ, cô không biết là do nóng hay là do căng thẳng.

“Dung tiểu thư, biểu hiện không tồi.” Thấy cô không có bất cứ phản ứng mâu thuẫn nào, Chu Việt cảm thấy hơi bất ngờ: “Muốn tiếp tục nữa không? Nếu không thoải mái thì đừng chịu đừng, phải nói với anh ngay lập tức.”

Dung Duyệt gật đầu, không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người. Thực ra cô vẫn có chút căng thẳng, nhưng cũng chỉ là căng thẳng chứ không hề có cảm giác ớn lạnh giống như khi bị Chu Vũ Kiệt chạm vào lúc nãy. Có lẽ sau khi trải qua bước đầu tiên với Chu Việt, mọi chuyện càng trở nên suôn sẻ hơn.

Đáy lòng cô vẫn mơ hồ có chút vui mừng, bắt đầu cùng với Chu Việt, dần dần quen với sự đυ.ng chạm của đàn ông, sau đó cô có thể đi làm quen với bạn trai.

Dung Duyệt cảm thấy hai tay mình giống như có một sức lực yếu ớt đang chậm rãi kéo về phía trước, chờ đến khi phát hiện ra thì hai tay cô đã đặt ở trên eo anh, cô theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng cũng chỉ khẽ run lên trong tay anh, bị anh không nhẹ không chặt nắm lấy.

“Ôm, là để hai người dành cho nhau…” Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, Dung Duyệt không biết đây là có phải là một trong những kiến thức cơ bản thuộc về bọn họ hay không, cô chỉ biết giọng nói này thực sự khiến trái tim cô không ngừng đập nhanh hơn, cô nghe thấy anh tiếp tục nói với giọng điệu chậm rãi: “Hai người ôm lấy nhau mới được gọi là ôm.”

Cô chạm phải tay mình.

Bàn tay rộng lớn kia không biết đã buông đầu ngón tay cô ra từ lúc nào, thay vào đó là cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng lắc lư ra hiệu cho cô tự đan cài vào ngón tay mình rồi ôm lấy anh.

Tự chạm vào mình có lẽ sẽ không có vấn đề gì cả, cô nghĩ như vậy, nhưng trong khoảnh khắc đan tay vào nhau, cô lại cứng đờ cả người.

Cổ tay bị buông ra khiến nó mất đi sự chống đỡ nên rơi xuống một cách tự nhiên, cánh tay cô lập tức đáp xuống bên hông anh.

“Đừng sợ…” Anh không vội vã làm mẫu thế nào mới là một cái ôm thực sự mà chỉ giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vỗ lêи đỉиɦ đầu giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không chịu đi ngủ. Anh nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng sợ.”

Cô hơi không thể chịu nổi nhắm mắt lại, mười ngón tay đan vào nhau dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, cơ thể khẽ run lên, không thể phân biệt được cảm xúc đang chảy xuôi trong lòng.