Một vài lời hay ý đẹp ngọt ngào cũng không đủ để xoa dịu lòng ghen tị của người đàn ông, anh buông cánh tay đang đè lấy tay cô ra, thay vào đó là đưa lên cao rồi đáp xuống bờ mông trắng như tuyết một cách tàn nhẫn, chỉ còn lại năm dấu tay đỏ bừng. “A!” Cô bị đánh đến mức ngửa đầu thét chói tai, tiểu huyệt cũng theo đó ra sức thít chặt, sau cảm giác đau đớn sắc bén ngắn ngủi là tê dại và nóng bỏng vô tận, mơ hồ có xu hướng biến thành kɧoáı ©ảʍ. Chu Việt bị cô kẹp chặt cũng kêu rên một tiếng, thắt lưng căng cứng trực tiếp run lên, ăn ngon quen mùi giơ tay lên đánh vào bờ mông mềm mại của cô mấy cái nữa, tất cả đều là cảm giác mất hồn đến tận xương tuỷ.
“Vật nhỏ dâʍ đãиɠ, thích anh đánh em?” Anh bị mυ'ŧ dến mức khó có thể tự kiềm chế, cúi người xuống ghé sát vào tai cô nhẹ giọng mắng, nhưng động tác nơi eo lại bắt đầu trở nên tàn nhẫn, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng nhanh chóng ra vào, bìu trứng nặng trĩu va đập vào âm đế mảnh mai, kɧoáı ©ảʍ vẫn chưa kịp tiêu hoá hết đã chồng chất như núi, Dung Duyệt bị anh đè dưới người khóc lóc nức nở rồi lại tiết ra ngoài.
“Thoải mái không? Hử?” Anh cắn vào gò má dính đầy nước mắt của cô: “Dươиɠ ѵậŧ của anh thoải mái hay là dươиɠ ѵậŧ của anh trai em thoải mái hơn?”
Dung Duyệt bị chơi đến mức trực tiếp vỗ gối xin tha, không chút nghĩ lợi lập tức thốt ra: “Chỉ bị anh Chu chơi, tiểu huyệt này chỉ bị anh Chu chơi, Dung Dung chỉ thuộc về một mình anh Chu!”
Càng nghe đến câu nói cuối cùng, Chu Việt càng cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn không thoả mãn, bàn tay rộng lớn xoa nhẹ trên mông cô mấy cái: “Chỉ có một mình anh chơi, vậy tại sao Dung Dung lại không có màng?” Anh biết đây là giấc mơ của anh, nếu đã là giấc mơ của anh, vậy phải là anh muốn gì cũng được mới đúng, nhẹ nhàng vỗ nơi bắp đùi một cái, ngón tay theo dươиɠ ѵậŧ nhét vào mật huyệt đào bời, anh chịu đựng kɧoáı ©ảʍ nói: “Giao màиɠ ŧяiиɧ ra đây.”
“Em sẽ giao, em sẽ giao!” Cô gái đáng thương đã khóc thành một người làm bằng nước mắt, nức nở chịu thua: “Anh rút ra trước đi, sau khi cắm vào một lần nữa sẽ có màиɠ ŧяiиɧ…”
Châu Việt cười lạnh một tiếng, tiếp tục đâm mạnh vào chỗ sâu nhất mấy cái mới lưu luyến rút côn ŧᏂịŧ ra, qυყ đầυ bị ngậm chứa nơi miệng huyết giống như đang không nỡ để anh rời đi, cuối cùng anh phải dùng ngón tay tách ra mới có thể thuận lợi lấy ra.
Không có côn ŧᏂịŧ ngăn chặn, thứ chất lỏng đậm đặc màu trắng chảy ra sền sệt giống như mật ong đổ ra từ hũ mật mất nắp.
“Không được nhổ ra.” Anh lại nhẹ nhàng vỗ một cái vào mông cô, bờ mông run rẩy, miệng huyệt lại ra sức co rút, cố gắng hết sức ngậm lấy chất dịch trắng đυ.c, dáng vẻ đáng yêu này khiến anh vui mừng không thôi.
Người thiếu nữ vùi đầu vào gối đầu mơ hồ ưm a vài tiếng, nghiêng đầu sang một bên khịt khịt mũi: “Đi vào, vào đi!”
Cô còn chưa dứt lời thì toàn bộ côn ŧᏂịŧ đã đi vào bên trong, cảm giác phá rách lớp màng mỏng manh mang đến kɧoáı ©ảʍ tâm lý mãnh liệt, Chu Việt rút ra đâm vào hoa huyệt giống như điên, cắn vào lỗ tai cô: “Một đứa bé ngoan, đúng là một đứa bé ngoan!” Tiếng thở dốc đứt quãng bên tai nghe cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ, ngay khi anh dùng đầu lưỡi liếʍ vào lỗ tai của cô, cô lại cao trào một lần nữa.