Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 10.3: Đặc điểm: H trần trụi, H succubus

Dươиɠ ѵậŧ thô đen khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng chặt đến mức càng trắng bệch hơn nữa, làn da của anh thiên về màu đen, so sánh với làn da trắng nõn của cô lại càng thêm gợϊ ɖụ©, đôi môi bị kéo dài rồi lại ấn xuống, đến lượt hai má phồng lên.

Cảm giác du͙© vọиɠ bị nuốt vào trong cổ họng khiến người ta hít thở không thông, Chu Việt bị kɧoáı ©ảʍ thiêu đốt đỏ bừng đôi mắt, qυყ đầυ mềm mại trơn trượt bị hút chặt lấy, thực quản bị nuốt vào trong từ chút từng chút một, phản ứng nôn mửa sinh lý thỉnh thoảng được gợi lên chính là cảm giác giày vò người khác nhất. Da thịt non mềm dẻo dai run rẩy rung động dữ dội, toàn bộ khoang miệng đang bao lấy côn ŧᏂịŧ anh đều không ngừng mấp máy, kiên quyết buộc anh phải ép ra nước tinh.

Kɧoáı ©ảʍ dễ dàng vượt qua giới hạn, hai chân Chu Việt không tự chủ được run rẩy, âm thanh rêи ɾỉ kìm nén trong cổ họng cuối cùng cũng bật thốt ra khỏi miệng, dươиɠ ѵậŧ căng phồng đến tột cùng giống như một quả cầu nước bị chọc thủng, thứ chất lỏng dính nhớp tanh nồng chen chúc nhau chảy ra ào ào từ trong kẽ hở, eo hông tê dại đến mức tựa như không phải là chính mình nữa.

Nhưng Dung Duyệt vẫn còn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ thật sâu, khẽ híp mắt lại tuỳ ý để anh bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thơm ngon vào trong thực quản, trực tiếp đưa thẳng vào trong dạ dày, nuốt xuống, sau đó vẫn còn chưa thoả mãn mà ra sức hút lấy một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong ống dẫn tinh, đầu lưỡi lướt nhẹ qua qυყ đầυ một vòng rồi nhẹ nhàng móc lấy mã mắt, dươиɠ ѵậŧ vừa mới xuất tinh xong run rẩy, không thể chịu nổi sự tra tấn như vậy. Mà cô lại hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin thầm lặng của anh, thoả mãn nấc một tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ rồi sau đó, dưới cái nhìn chăm chú mờ mịt của anh, cô nghiêng đầu cúi xuống một lần nữa, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, dùng chiếc răng nanh nhỏ tinh xảo ma sát.

Kɧoáı ©ảʍ dữ dội xen lẫn với đau đớn tựa như dòng nước xiết trào dâng lên từ xương cụt, hốc mắt Chu Việt đỏ bừng, chỉ cảm thấy trong não không ngừng nổ tung từng ánh sáng trắng, thứ đồ vốn dĩ sinh ra để xâm chiếm người khác vậy mà lại bị bắt nạt đến mức phun ra một ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ, bị người thiếu nữ vui vẻ nuốt vào trong miệng.

“Anh Chu uống nước ngọt ngào của Dung Dung.” Khuôn mặt người con gái đỏ bừng, đầu ngón tay phủ lên môi nhẹ nhàng ợ một tiếng: “Anh xuất tinh nhiều lần thật, tất cả đều bắn cho Dung Dung.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người đàn ông lúc nãy vẫn còn phải thừa nhận kɧoáı ©ảʍ bắt lấy cổ tay cô, lập tức xoay người lại đè cô ở dưới người, hai tay cô bị anh giữ chặt ở trên đỉnh đầu, mái tóc dài tựa như rong biển trải dài trên khăn trải giường trắng tinh, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, mềm mại dễ bị bắt nạt.

“Dù sao cũng đang ở trong mơ.” Chu Việt lẩm bẩm tự nói: “Vậy thì không cần phải cố kỵ gì cả.”