Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 6.1: Vô tình bị ôm lấy (lần gặp gỡ đặc biệt đầu tiên)

“Nếu đau thì cứ nói nhé.” Giọng nói khàn khàn của anh nhẹ nhàng vang lên ở bên tai cô làm cho cô vô cùng muốn khóc một cách nhanh chóng. Viền mắt cũng trở nên nóng rực cùng với làn da bị anh chạm vào, nhưng thật là kinh ngạc là, không giống như lúc trước, mỗi lần khi tiếp xúc với nam giới cô đều cảm thấy chán ghét với cơn ớn lạnh từ bộ phận tiếp xúc truyền đến toàn thân. Lần này tuy rằng cô vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không có suy nghĩ chán ghét nào.

Hai ngón tay thon dài và mảnh khảnh nhẹ nhàng kẹp lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng xoa và kéo từ kẽ ngón tay cho đến tận đầu ngón tay, khi chạm đến đầu ngón tay thì hơi hơi dùng sức bóp nhẹ rồi rút ra, cảm giác hơi đau xót nhẹ truyền đến từ kẽ ngón tay.

Móng tay của anh cũng đã được cắt tỉa rất ngắn và mượt mà, không biết có phải là do yêu cầu của công việc hay không. Người khác thoạt nhìn trông có vẻ cao lớn, uy mãnh và đáng sợ. Tay rõ ràng nhìn qua cũng giống nhau, nhưng động tác của anh lại khiến mọi người cảm thấy đầy sự cẩn thận và thành kính, như thể thứ mà bàn tay của anh đang nắm giữ chính là bảo vật quý giá nhất trên thế giới này.

Cô nhìn đến mức có hơi xuất thần, đôi tay ấy buông ngón tay của ra, lật người cô lại, sử dụng những đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lên ngón cái trong lòng bàn tay cô. Động tác ấy thoạt nhìn có vẻ mềm mại nhưng lại ẩn chứa một sức lực không nhỏ. Từng chút từng chút một, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy thiếu chút nữa đã khiến tiếng rêи ɾỉ suýt bật ra khỏi cổ họng. Theo bản năng, cô thu ngón tay lại, đầu ngón tay cái cong lên, nhẹ nhàng vẽ một đường cong ở trong lòng bàn tay như thể đang cầu xin sự tha thứ.

Đôi bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay cô bỗng nhiên đông cứng lại.

Dung Duyệt có chút định thần lại, đã chú ý đến sự khác lạ của anh, mới chợt nhớ ra anh có nói với cô rằng anh không giỏi đối xử với phụ nữ, nhưng cô không ngờ đó lại là sự thật. Hai má cô lại đỏ lên thêm một chút, vừa mới định mở miệng giải thích, tay của cô lại bị buông ra.

“Được rồi, cô Dung.” Vẻ mặt của anh thoạt nhìn vẫn giống như thường lệ, giơ bàn tay phía ngoài lên trước mặt cô, lòng bàn tay hướng ra ngoài: “Đã đến lúc đổi sang bên tay kia rồi.”

Trong nháy mắt, cô nhất thời cũng không thể biết được rõ ràng lắm rằng rốt cuộc việc tạm dừng vừa rồi liệu có đang mạo phạm đến anh hay chỉ là sự kết thúc bình thường theo đúng quá trình, nhưng cô vẫn đỏ mặt và im lặng đưa bàn tay kia cho anh.