Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 5.2: Chỉ là sờ tay một chút (lần gặp gỡ đặc biệt đầu tiên)

Châu Việt thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Anh liếc mắt nhìn đồng hồ hẹn giờ, đã đến đầu chữ số 4 rồi. Mặc dù đã được đào tạo trong trại huấn luyện rằng càng là loại tình huống như thế này thì càng không được phép nóng vội, nhưng anh vẫn còn có chút lo lắng sốt ruột. Anh vẫn còn một chút lo lắng. Anh an ủi mình vài câu từ tận đáy lòng, đồng thời cũng cho vị khách yểu điệu này có thêm thời gian làm quen và thích ứng.

Ngón tay cô cuối cùng cũng buông lỏng ra, không còn đặt ở lòng bàn tay anh nữa, sức lực cũng được giải tỏa.

Nhưng tuy đầu ngón tay của anh thật lạnh như băng, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp. Đây hẳn là bệnh trạng khẩn trương vẫn còn tồn tại.

“Cô Chu.” Có lẽ là bởi vì đã lâu không nói chuyện nên giọng nói của anh có phần hơi khàn khàn: “Xoa bóp tay chân có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, cải thiện triệu chứng bệnh lạnh tay lạnh chân.” Tất nhiên, anh còn không đợi phản ứng của cô thì đã sử dụng tay còn lại nhẹ nhàng bao phủ lấy tay của cô.

Bàn tay ấy trong nháy mắt liền có cảm giác cứng đờ, rồi sau đó lại chậm rãi thả lỏng, từ từ mềm xuống. Xem ra là anh đoán không sai, Chu Việt tựa hồ như lơ đãng mà quan sát chú ý đến biểu cảm của cô. Tuy rằng cô vẫn còn khá căng thẳng, nhưng đã không còn có ý nghĩ chống đối lại sự đυ.ng chạm của anh.

Đã nhận ra tầm mắt của anh, cô nơm nớp lo sợ, nâng mí mắt lên, nghĩ rằng anh đang dùng ánh mắt để tìm kiếm sự tán thành của cô liền hơi hơi gật đầu, trên môi nở nụ cười hơi miễn cưỡng.

Chu Việt giật giật, xác định cô không có phản ứng lại sau một bước tiến này bèn tiến thêm một bước, dựa theo kiến thức được học mà bắt đầu mát xa.

Tiệm mát xa khiêu da^ʍ cũng là tiệm mát xa, dù là giả danh đi chăng nữa nhưng muốn làm việc thông thường thì đều phải có giấy phép hành nghề.

Lòng bàn tay của anh to và rộng cũng giống như cơ thể anh vậy. Vào lúc anh cầm tay cô, tay cô dường như đã biến thành một món đồ chơi để người mặc sức chơi đùa vậy. Ngón tay cái phủ lên mu bàn tay cô, lần lượt đẩy từ phía cổ tay đến đầu ngón tay, phần lòng bàn tay có phần hơi chai sạn, thô ráp nhưng không toả ra hơi ấm. Chỉ qua vài cái, đầu ngón tay còn hơi lạnh lẽo như băng lúc vừa rồi đã dần dần ấm lên.

“Nếu đau thì cứ nói nhé.” Giọng nói khàn khàn của anh nhẹ nhàng vang lên ở bên tai cô làm cho cô vô cùng muốn khóc một cách nhanh chóng. Viền mắt cũng trở nên nóng rực cùng với làn da bị anh chạm vào, nhưng thật là kinh ngạc là, không giống như lúc trước, mỗi lần khi tiếp xúc với nam giới cô đều cảm thấy chán ghét với cơn ớn lạnh từ bộ phận tiếp xúc truyền đến toàn thân. Lần này tuy rằng cô vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không có suy nghĩ chán ghét nào.