Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 5.1: Chỉ là sờ tay một chút (lần gặp gỡ đặc biệt đầu tiên)

Hai người cùng nhau tán gẫu thế này quả là có hiệu quả, Dung Duyệt thậm chí còn không có để để ý rằng đang thư giãn, nhưng ngẩng đầu giương mắt lên liền nhìn thấy đồng hồ đã chuyển sang đầu số ba, cô liền nhớ ra bảng giá, trong lòng có phần đau xót.

Nhưng thân thiết với người khác giới được xếp vào hàng “đối tượng” ở khoảng cách gần như vậy, không có biểu hiện chán ghét rõ ràng hay phản cảm, thậm chí còn dần dần thả lỏng, việc này đối với cô mà nói đã được xem như là rất có hiệu quả rồi. Chẳng qua mãi sau khi thả lỏng cô mới nhận thức được rằng, bản thân mình giống như một tuýp kem đánh răng rất khó nặn vậy. Châu Việt đế vào một câu, cô cũng chỉ đáp lại vài câu, tuy đây là việc của anh nhưng cô cũng cảm thấy có phần hơi có lỗi.

Châu Việt chú ý đến sự mất tập trung của cô, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa hai đùi của bọn họ trong chốc lát, lúc đầu khoảng cách giữa hai người cũng đủ để một người trưởng thành có thể ngồi xuống xen vào giữa, sau khi anh lặng lẽ không một tiếng động mà sáp lại gần, khoảng cách hiện tại chỉ còn cách một nắm đấm nữa mà thôi.

Đó là khoảng cách mà anh có thể cử động một chút là đã chạm được tới cô.

Nhưng Châu Việt lại không có làm như vậy. Thay vào đó, anh hơi hơi thu lại ngón tay đang ở trên đầu gối, che khóe môi lại, thấp giọng nói: “Thật ra, còn có một chuyện nữa tôi vốn dĩ không định nói với cô Dung.” Chuyện này làm cho anh có phần xấu hổ, nhưng có lẽ là bởi vì: “Có lẽ là bởi vì cô Dung đây đã khiến cho tôi cảm thấy… thật thân thiết? Cho nên tôi mới muốn nói với cô.”

Dung Duyệt vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ngượng ngùng và bộ dạng xấu hổ của anh liền rơi vào trong mắt cô, khiến cho cô cũng hơi cúi người xuống theo giọng nói hạ thấp của anh trong vô thức, nhỏ giọng nói: “… Là cái gì vậy?"

Cô nhìn thấy vành tai anh nhuốm một lớp bột mỏng, cúi thấp người xuống giống như dáng vẻ mắc cỡ bình thường: "Thật ra… Tôi cũng không phải là người thực sự am hiểu việc giao tiếp với phụ nữ."

Ngón tay đang che ở trên khóe môi trở về trên đầu gối của anh, mở ra hướng về phía trước. Hai mắt của anh nhắm hờ nhìn cô: "Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau từ từ làm quen dần dần?"

Đầu ngón tay của cô khe khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay thon dài mảnh khảnh đang đặt trên đầu gối, giữa cái đầu gối kia vẫn cách cô áng chừng khoảng một nắm tay, nhưng trong lúc ấy, khoảng cách giữa anh và cô đã biến mất hầu như không còn cùng với tiếng thì thầm khe khẽ.

Cô đã không nắm tay người khác giới đại loại là trong khoảng mười năm nay rồi.

Cuối cùng, ngón tay trắng nõn của cô vẫn còn mang theo do dự, đặt ở trong lòng bàn tay anh.