Sau khi Châu Việt đứng dậy, cô mới nhận ra anh còn cao hơn cô tưởng tượng rất nhiều, một mét chín? Thậm chí là… Có khi nào đến hai mét không nhỉ? Dáng người của cô cũng không thuộc dạng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng ở trước mặt anh lại có vẻ như liễu yếu đào tơ, tạo cảm giác nhỏ bé và yếu ớt. Nói một cách ngắn gọn thì là - cô lại càng thêm sợ hãi.
Anh nhận thấy dáng vẻ cứng đờ của cô mới dừng lại bước chân, nụ cười chuyên nghiệp xen lẫn một chút bất lực: "Cô Dung, tôi đã đọc được thông tin của cô, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không làm điều gì không thể chấp nhận được với cô hết."
Cô vẫn cứng đờ như trước, không thốt nổi nên lời.
Châu Việt chậm rãi chớp chớp mắt, tựa hồ muốn suy nghĩ cẩn thận một điều gì đó, xoay người cất bước bấm đồng hồ hẹn giờ trên bàn phụ, sau đó ngồi trở lại ghế sô pha hai chỗ ngồi, đã vậy còn thành thành thật thật ngồi sát sang một bên.
Anh đặt hai tay lên đầu gối, ngồi một cách quy củ tựa như học sinh tiểu học mới nhập học, vừa cười vừa gật đầu với cô: "Cô Dung, có lẽ chúng ta ngồi nói chuyện trước đã."
Dung Duyệt vì lời nói của anh mà thở phào nhẹ nhõm, trên mặt rốt cục nở nụ cười tự nhiên, cô không ngừng gật gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh anh, nhưng là thân cận bên kia.
“Thật ngại quá, tôi có chút căng thẳng.” Dung Duyệt vừa mở miệng đã có phần hơi nghẹn lời. Cô cảm thấy một tiếng Tiểu Chu kia thật sự không thể gọi được: “… Anh Chu.”
Châu Việt cũng hùa theo cô: "Không thành vấn đề, cửa hàng của chúng tôi cũng thường xuyên tiếp nhận những khách hàng có lý do đặc biệt như cô, xin cô đừng quá căng thẳng."
“Nói đến đây thì… Tôi cùng với cô Dung đây cũng coi như là có duyên nhỉ?” Châu Việt nhướng mày nói đùa, cố gắng sử dụng những điểm giống nhau giữa hai người để kéo gần khoảng cách: “Châu Việt.” Anh dùng đầu ngón tay vẽ vẽ trong ngực mình, rồi lại cách một khoảng không khều khều phía cô: “Dung Duyệt.”
Dung Duyệt mỉm cười: "Đúng vậy, là từ đồng âm."
“Không chỉ có mỗi việc đó, giữa tôi và cô Chu* còn có không ít điểm giống nhau nữa đó.” Châu Việt bình tĩnh mặt không đổi sắc thả lỏng cơ bắp bám vào tay vịn ghế sô pha: “Cô Chu đây hẳn là người địa phương đúng không? Tôi cũng vậy.” Nghe qua quả thật rất giống, cô trả lời lại anh.
*Bản raw tác giả ghi là họ Chu
“Cô Dung khoanh tròn trà và nước trái cây trên tư liệu cá nhân… Tôi cũng thích.” Cô thấy mấy đầu ngón tay đang đặt ở trên đầu gối của anh nhẹ nhàng gõ gõ: “Có lẽ lần sau tôi có thể mang theo một ít lá trà mà tôi thích đến cửa hàng để làm đồ uống mời cô nếm thử nhé.”
“Anh quá khách khí rồi.” Dung Duyệt uyển chuyển từ chối, cô thực sự chưa quyết định có nên đến lần sau nữa hay không.
Hai người cùng nhau tán gẫu câu được câu chăng như thế này quả thật là có hiệu quả. Dung Duyệt thậm chí còn không nhận ra sự trầm tĩnh của chính mình, nhưng khi vừa ngẩng đầu giương mắt nhìn lên liền thấy đồng hồ đã chuyển sang đầu số 3, cô liền nhớ ra bảng giá, trong lòng có phần đau xót.