Tiệm Mát Xa Chữa Bệnh Sợ Trai

Chương 3.2: Điền thông tin

“Anh đã giải thích rất chi tiết rồi.” Dung Duyệt mím môi, thân thể hơi thả lỏng, nhưng nụ cười vẫn có chút cứng ngắc: “Hoàn cảnh của tôi có lẽ hơi đặc biệt một chút: Tôi rất sợ tiếp xúc với nam giới, đương, đương nhiên… Tôi ở đây là để giải quyết vấn đề này! Ngoài ra, tôi... Tôi là..." Dung Duyệt lắp bắp nói, mặt cô dần dần đỏ lên, đầu óc quay cuồng, vang vọng trong đầu cô toàn là những lời “không có gì phải ngại ngùng, đây chỉ là hành vi trị liệu chuyên nghiệp mà thôi!”, nhưng thế nào cũng không thể thốt nên lời được nữa.

Mộ Xuân Hàn có lẽ cũng đã đoán được đại khái cô muốn nói gì, nhưng chỉ cong khóe miệng lên để trấn an cô bằng một nụ cười.

Anh ta bấm bút bi xuống, đưa cho Dung Duyệt: "Không có vấn đề gì, nếu như có gì muốn nói, cô có thể viết vào ô trống ở phía cuối của bảng tư liệu, ngoại trừ tôi và nhân viên kỹ thuật phụ trách cô thì sẽ không có ai khác nhìn thấy nó."

Dung Duyệt nhận lấy cây bút với khuôn mặt ửng hồng, như được đại xá, điền vào biểu mẫu thông tin cá nhân trên bàn.

Bảng dữ liệu cá nhân cũng không đề cập quá nhiều liên quan đến quyền riêng tư thông thường, điều bất ngờ chính là những vấn đề riêng tư đáng xấu hổ trong tưởng tượng lại không xuất hiện trên biểu mẫu, thậm chí có thể nói nó bình thường như một bảng dữ liệu của bệnh viện tư nhân.

Nếu muốn nói đến chỗ nào không giống nhau, thì chính là hai khoảng trống bên dưới bảng.

14. Bạn có bất kỳ yêu cầu nào đối với nhân viên kỹ thuật không?

Dung Duyệt nhịn xuống động tác cắn bút theo thói quen, dừng lại, viết lên trên đó: Không có.

15. Bạn có nhu cầu đặc biệt nào không?

Cô nhìn chằm chằm câu hỏi trong vài giây, sau đó liếc nhìn biểu mẫu có vẻ rất nghiêm túc này, như đang do dự có nên dùng cây bút này để làm vấy bẩn sự trong trắng của tờ giấy hay không. Nhưng mức độ xấu hổ trong chữ viết bao giờ cũng hơn lời nói, đầu bút của cô khẽ run lên nhè nhẹ: Trinh nữ, tôi hy vọng từng bước điều trị chứng sợ hãi nam giới.

Cô xấu hổ đến mức gương mặt đỏ bừng bừng, nhưng may mắn thay Mộ Xuân Hàn đủ chuyên nghiệp để sắp xếp các biểu mẫu vào file lưu trữ, như thể anh ta không quan tâm đến những gì cô viết ở trên đó, và rút ra tấm thẻ trên bìa hồ sơ: "Xin chào, cho tôi hỏi tên của cô là? "

"Dung Duyệt, Dung trong dung mạo, Duyệt trong vui sướиɠ."

Không giống như vẻ ngoài bảnh bao, nét chữ của anh ta vô cùng đoan chính xinh đẹp và dễ dàng nhận biết.

Hai người quay trở lại trước quầy một lần nữa. Désir là nơi thanh toán trước, người bạn thân nhất của cô là Trần Tục đã nói với cô rằng điều này có nghĩa là cửa hàng đã bao gồm tất cả các loại phí và không có tính phí ẩn. Tuy nhiên, Désir, giống như những cơ sở khiêu da^ʍ mà cô đã từng nghe nói đến, có rất nhiều chương trình ưu đãi giảm giá cho những khách hàng lần đầu tiên sử dụng, và cô ấy đã chọn những chương trình giảm giá lần đầu như hầu hết mọi người mà không hề do dự.

Thanh âm thông báo thanh toán thành công vang lên, Mộ Xuân Hàn giơ cánh tay chỉ đường cho cô: "Trước tiên mời cô hãy đến phòng mát xa số ba để thay quần áo, nhân viên kỹ thuật sẽ đến sau."