Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 40

“Cốc cốc.”

Nghe tiếng gõ cửa phòng làm việc, Lâm Dục Thư rốt cục dời mắt khỏi đống tin nhắn, ngước lên nhìn Chiêm Đình đang đứng cạnh cửa.

“Tan tầm đi liên hoan chứ?” Chiêm Đình hỏi, “Mọi người đều đang chờ được quản lý Lâm khao ăn kìa. A, không đúng — “

Cô cố ý giơ ngón tay lên che môi, sửa lại: “Phải gọi là Tổng giám đốc Lâm chứ.”

Lâm Dục Thư bật cười.

—— Tổng giám đốc Lâm, ngang vai ngang vế với tổng giám đốc Tống Khải Minh.

Tâm trạng vui vẻ, y nói, “Cô gọi tất cả mọi người tới đi. Tối nay tôi mời.”

Trong khung chat vẫn còn mấy dòng vừa nãy gõ dở chưa kịp gửi đi, nhưng lúc này cái gì mà Thiệu Quang Kiệt, cái gì mà ngủ hay không, đều không quan trọng.

Tống Khải Minh: Chúc mừng

Tống Khải Minh: Ốc Ốc vui vẻ.jpg

Người này bỗng dưng vui vẻ cái gì chứ, rõ ràng vừa rồi còn đang làm loạn.

Lâm Dục Thư: tối nay cùng đồng nghiệp liên hoan một bữa

Tống Khải Minh: Vậy còn tôi?

Lâm Dục Thư nghĩ, hai người lúc nào ăn mừng cũng được, không nhất định phải ngay hôm nay.

Lâm Dục Thư: Hôm nào nhé

Khung chat đang hiện dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn”, nhưng sau một lúc chỉ có hai chữ ngắn gọn.

Tống Khải Minh: Được rồi

Nhưng phía sau lại thêm một tin.

Tống Khải Minh: buổi tối khi nào xong gọi tôi, tôi đi đón em

Buổi tối kiểu gì cũng phải uống rượu, đến lúc đó gọi dịch vụ lái xe hộ là được.

Lâm Dục Thư: Ok

Buổi tối, y cùng 17 đồng nghiệp kéo nhau đi liên hoan. Chiếc bàn dài mười mét bày đầy những món ăn tinh xảo, từ thịt bò Kobe tươi tới tôm hoàng đế cắn ngập răng…

Món nào cũng không dưới 2000/đĩa, nhưng Lâm Dục Thư không chút nào xót ví, bởi vì sau khi được thăng chức, hoa hồng y được chia hàng năm có thể vượt 1000 vạn.

“Quản lý Lâm thật lợi hại, đến cả tổng giám đốc Phương mà anh cũng có thể xử lý được.”

“Đúng đấy, sếp Thiệu cũng đã buông xuôi mấy miếng đất kia rồi, không ngờ anh còn có thể cứu chuộc về.”

“Thế nên người ta mới được thăng chức! Nếu là cậu, đã nghe ông chủ nói bỏ qua rồi thì liệu cậu có cố gắng đi đoạt về nữa không?”

“Kể cả tôi muốn tranh cũng chưa chắc đã tranh được ấy chứ, quản lý Lâm thủ đoạn vô biên thật.”

“Cái gì mà quản lý Lâm? Bây giờ phải gọi là tổng giám đốc Lâm!”

“Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Lâm, về sau hãy chiếu cố bọn này nhé!”

Mọi người nâng ly rượu lên, lại lần nữa uống cạn.

Vốn dĩ tửu lượng của y không tệ, nhưng sau khi lần lượt bị 17 người mời rượu, Lâm Dục Thư cũng có chút đầu nặng chân nhẹ.

Có lẽ là hiếm khi văn phòng bọn họ có dịp liên hoan nên đồng nghiệp nào cũng hào hứng trò chuyện rồi chuốc rượu. Lâm Dục Thư về sau bắt đầu ngồi im một chỗ, đờ đẫn cảm nhận hơi men dần dần xong lên óc. Y bắt đầu hồi tưởng lại những gì mà các sếp nhà họ Thiệu đã đánh giá về mình trước khi có thông báo thăng chức. Năng lực làm việc ưu tú – tất nhiên rồi, nếu không làm sao y có thể đi đến vị trí ngày hôm nay?

Ngoài ra, tất nhiên là cũng có người đánh giá y “tuổi trẻ tài cao”, “thanh niên cốt cán”…

Lâm Dục Thư quả thật có chút phiêu, bản thân y vốn đã hay để ý đánh giá của người khác về mình, có hơi men vào lại càng thêm để ý.

Nghĩ đến chuyện này, việc đi có thể thăng chức sớm vào dịp cuối năm cũng có liên quan rất lớn tới Tống Khải Minh. Trong vụ thu mua, y quả thực đã tạo ra tác động hòa giải nhưng thực tế phần lớn công lao vẫn là do Tống Khải Minh bày mưu.

Tống Khải Minh cũng chỉ là ưng một mảnh đất và muốn che giấu mục đích của hắn, vậy mà đã khiến y nghĩ mọi cách để đoạt miếng đất đó về. Đương nhiên, thân phận trung lập của y trong quá trình này đã phát huy tác dụng vô cùng quan trọng.

Khi hai người hợp tác, cảm giác tựa như là những bánh răng trong hộp biến tốc đang chuyển động ăn khớp với nhau, hợp lực tạo nên gia tốc khủng khϊếp giúp cho ô tô lao về phía trước.

Nếu như cái ghế của Thiệu Quang Kiệt để cho Tống Khải Minh ngồi thì tốt biết bao, như vậy nhất định y sẽ càng có thêm nhiệt tình trong công việc…

“Tổng giám đốc Lâm, muốn về chưa? Muốn tôi gọi người tới lái xe giúp cậu không?”

“Ừm?” Lâm Dục Thư chóng mặt mở mắt ra, lúc này mới phát hiện tiệc đã tàn.

Y vắt áo khoác khoác lên khuỷu tay, dự định đi tính tiền, mà vừa đứng lên đã suýt ngã chổng vó.

“Cẩn thận đấy, tổng giám đốc Lâm.” Có đồng nghiệp đỡ lấy y, “Hay là để chúng tôi đưa cậu về?”

“Không cần.” Lâm Dục Thư phất tay, “Tôi gọi người tới lái xe về.”

“Vậy được, đi từ từ thôi nhé, ngày mai gặp lại!”

Mọi người nói tạm biệt rồi lần lượt đi về. Lâm Dục Thư chui vào ghế phó lái của chiếc Civic, vừa chờ Tống Khải Minh tới đón, vừa chờ men say lắng xuống. Nhưng chờ một hồi lâu, không thấy cơn say bớt đi chút nào mà ngược lại y càng lúc càng choáng váng.

Quả nhiên là vì thăng chức rất cao hứng sao? Lâm Dục Thư nghĩ thầm, đã lâu y chưa uống nhiều như hôm nay.

Không biết sau bao lâu,

cửa xe đột nhiên mở ra, một làn lạnh gió thổi vào.

Tống Khải Minh ngồi xuống, dùng mu bàn tay chạm vào bên má phiếm hồng của y, nhíu mày hỏi: “Em uống bao nhiêu vậy?”

Lâm Dục Thư mở hai mắt ra nhìn một chút, chậm chạp nói: “Là anh à.”

“Không tôi thì ai?” Tống Khải Minh nghiêng người sang thắt đai an toàn giúp y, sau đó từ từ lái ra khỏi bãi xe.

Lâm Dục Thư không nhớ rõ mình đã trở về nhà như thế nào. Khi y thoáng tỉnh táo lại một chút, đã thấy mình đang đứng trước tủ trong phòng tắm, trong gương y thấy Tống Khải Minh đang đứng cạnh mình, nặn kem đánh răng lên bàn chải.

“Há mồm.” Tống Khải Minh giơ bàn chải điện tới bên miệng y.

“Oh.” Lâm Dục Thư ngoan ngoãn há mồm, rõ ràng tự mình có tay nhưng lại không buồn nâng lên.

Bàn chải rung rất mạnh, nhưng hắn dùng lực vừa phải, không khiến y bị đau chút nào.

Đánh răng xong, hắn lại vắt khăn nóng tỉ mỉ lau mặt cho y.

“Tống Khải Minh.” trên đùi y đột nhiên không có sức, Tống Khải Minh vừa xoay đi, cả người y liền ngả ra sau. Tống Khải Minh vội túm lấy eo y, dùng l*иg ngực đỡ phía sau lưng y.

“Sao vậy?” Tống Khải Minh nghiêng đầu lau mặt cho Lâm Dục Thư.

“Anh không xem tin tức sao?” Lâm Dục Thư bất mãn lầm bầm, “Anh đi Monaco xem F1, cái gã Albert Hoffman đó với anh là thế nào?”

Y đang nói tới một minh tinh điện ảnh người Đức, phát âm còn khá chuẩn.

Tống Khải Minh buồn cười hỏi: “Em còn biết nói tiếng Đức cơ à?”

“Không biết.” Lâm Dục Thư chỉ biết phát âm tên người này, “Còn cái gã vương tử gì đó, đặt trước thật nhiều xe của anh thì sao?”

“Đó chẳng qua là khách hàng thôi.” Tống Khải Minh mang y về phòng ngủ, “Tôi không có bạn trai, đừng đoán mò.”

“Oh.” Đầu óc Lâm Dục Thư vẫn có chút chậm chạp, tay chân cử động không hề theo y chỉ đạo.

Rõ ràng đã dựa vào Tống Khải Minh phía sau để đứng vững, nhưng y vẫn không thể nào đi thẳng được, suýt thì lăn ra bàn trà. Tống Khải Minh vội vàng ôm chặt eo y, giúp y ổn định trọng tâm.

Lâm Dục Thư đột nhiên nhớ ra, vừa rồi từ bãi đỗ xe đi lên cũng là Tống Khải Minh ôm y kéo đi.

Nhưng bây giờ thấy y tỉnh rồi, Tống Khải Minh lại không ôm nữa.

“Áo ngủ tự mặc nhé?” Tống Khải Minh đi lấy một bộ áo ngủ, đưa tới trước mặt y.

Lâm Dục Thư không đưa tay nhận, chỉ hất cằm lên nhìn Tống Khải Minh, có chút bất mãn hỏi: “Anh biết giờ tôi đã là CEO của công ty quản lý chứ?”

“Thì sao?” Tống Khải Minh phối hợp trêu chọc, “CEO còn cần người khác thay quần áo cho nữa cơ à?”

“Không phải.” Lâm Dục Thư nhíu mày, càng thêm bất mãn, “Vì sao anh còn chưa dâng lễ vật chúc mừng tôi?”

Tống Khải Minh bật cười: “Lại muốn chiếm hời của tôi?”

“Anh có chịu nói lý hay không vậy?” Lâm Dục Thư không vui, giơ ngón tay tính sổ sách, “Tôi chiếm đoạt đồng hồ của anh… Không đúng, tôi lấy đi đồng hồ của anh, là bởi vì tôi giúp anh giải quyết Thiệu Quang Kiệt, anh vốn dĩ mắc nợ tôi.”

Y chìa ra thêm một ngón tay: “Anh đi Đức công tác, tôi giúp anh trông Ốc Ốc, anh một câu cảm ơn là xong?”

“Lúc đầu cái này cũng không có gì,” y chìa ra ngón tay thứ ba, “Nhưng tôi lái SP-01 của anh rõ ràng là do anh yêu cầu, vậy mà anh còn đòi tôi quà cảm ơn, đạo lý ở đâu ra vậy?”

“Cho nên,” y tổng kết, “Anh bây giờ thiếu tôi một phần lễ vật.”

“Rốt cuộc là ai giỏi tính toán người khác hơn hả?” Tống Khải Minh nhéo nhéo mặt y, “Vậy mà em còn không biết xấu hổ nói tôi.”

“Không cần biết!” Lâm Dục Thư hất tay hắn ra, “Tôi phải có lễ vật mừng thăng chức!”

“Nói đi, ” Tống Khải Minh cười cười như thể bất đắc dĩ, “Em muốn cái gì?”

Lâm Dục Thư cúi đầu suy nghĩ, lại ngước lên nhìn hắn, “Anh qua đây.”

“Hửm?” Tống Khải Minh không hiểu gì.

“Cúi đầu xuống đây.”

Tống Khải Minh khom người một cái, nhưng Lâm Dục Thư còn cảm thấy chưa đủ, lại thúc giục: “Xuống thấp chút nữa.”

“Oh…” Đôi mắt hoa đào của y cũng đã ửng đỏ lên, thật giống hồ ly tinh đang câu dẫn người khác, nhưng ánh mắt y lại trong veo khác thường, như thể không thể biết hai người đang làm gì.

“Em nghỉ sớm một chút đi.” Tống Khải Minh cắn răng, muốn tranh thủ lúc mình còn chút lý trí mà bỏ đi.

Không, chưa được.

Lâm Dục Thư đi đâu cũng mang theo khăn tay, rõ ràng là đã được rèn giũa việc giữ gìn hình tượng. Như vậy hắn càng không thể ẩu tả.