Nhân Gian Thất Thủ

Chương 3

"Đừng ngại, tôi theo đảng ngắm mặt".

~~~~~

Hình Lãng yên lặng nhìn anh.

Ngụy Hằng định thần lại, đang định nhấc chân đi đến chỗ Hình Lãng thì một cảnh sát còn chưa kịp cởϊ áσ mưa đã nhanh chân hơn anh, chạy thẳng vào văn phòng.

"Đội trưởng Hình, đồn cảnh sát khu Hoa Dương gửi tin đến báo rằng Quách Kiến Dân chết rồi".

Hình Lãng nhận lấy chiếc điện thoại được đưa đến, cười nói: "Lô, sếp Chu à".

Hình Lãng quay người dựa vào bàn, nửa người đối diện với cửa ra vào. Lúc nói chuyện với người bên kia đầu dây điện thoại, thi thoảng hắn lại liếc mắt về phía cửa ra vào.

"Chết rồi?", hắn nhíu mày, ngón cái khẽ gẩy điếu thuốc, "Sao lại chết?'.

Ngụy Hằng bị làm lơ đứng ở cửa, hứng chịu cơn gió lạnh lẽo, anh yên lặng nghe Hình Lãng và Chu Nghị Thanh nói chuyện về vụ án của Quách Kiến Dân.

Khoảng năm phút sau, Hình Lãng cúp máy, trả điện thoại lại cho cảnh sát báo tin. Hắn cắn lấy điếu thuốc, nhếch mép như thể đang cười, "Đờ mờ, tiện cho lão quá mà".

Nói rồi hắn lại ngẩng lên, búng tay mấy cái với Ngụy Hằng, cười nói: "Mời vào".

Lúc này Ngụy Hằng mới chống ô chậm chạp vào trong phòng, anh đứng trước Hình Lãng, nói: "Chào anh, tôi là Ngụy Hằng. Cục trưởng Lưu hẳn đã nói với anh rồi".

Vẻ mặt Hình Lãng bình thản, bình thản không chút biểu cảm nào. Hắn hơi híp mắt lại, như thể muốn nhìn rõ hơn một chút vị cố vấn mới đến này.

Cảm quan đầu tiên của con người chỉ đến từ ngoại hình và khí chất, lúc này đây, trong mắt Hình Lãng, Ngụy Hằng không quá giống người nhậm chức trước đấy. Vị cố vấn mới này có vẻ ngoài vô cùng đẹp, đẹp đến mức không tìm ra được tì vết. Mà càng chói mắt hơn chính là mái tóc dài hơi xoăn kia, thực chất không tính là quá dài, chỉ vừa chạm đến hõm cổ, nhưng đối với đàn ông con trai thì đúng là hiếm thấy.

Trước khi gặp người này Hình Lãng đã nhìn thấy không ít đàn ông để tóc dài, một kiểu là phong cách hoang dã buộc đuôi ngựa nhưng để lại hai bên mai, một loại nữa là em gái họ Lâm* sau khi chuyển giới, văn nghệ văn gừng, đa sầu đa cảm, còn một loại nữa chẳng phải phong cách, chẳng ra cái thể thống gì. Nhưng để tóc dài mà vừa mắt như người này, không hề có cảm giác khó chịu, không luộm thuộm cũng không ẻo lả, đã vậy còn tạo nên phong cách mang khí chất thanh cao như thế này, đúng thật là lần đầu hắn gặp được.

*Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.

Hình Lãng bất giác cứ nhìn chằm chằm Ngụy Hằng một hồi.

Ngụy Hằng bị nhìn chằm chằm lúc đầu vẫn có thể giữ bình tĩnh, sau đó trong lòng bắt đầu khẽ hoảng, nhưng anh chẳng thể trốn đi, chỉ đành đứng đờ ra đấy.

Hình Lãng không nhận ra anh đột nhiên trở nên bồn chồn, mất kiên nhẫn, hắn chỉ để ý thấy anh quay mặt nhìn sang hướng khác, mí mắt khẽ động. Hai tay anh chống ô, ngón cái tay phải nghiền mạnh phần da giữa ngón trỏ và ngón cái tay trái.

Hình Lãng lúc này mới bừng tỉnh. Ồ, người này đang lo lắng.

"... Chúng ta từng gặp nhau chứ?", đây là câu đầu tiên Hình Lãng nói với anh.

Đại não đang gồng lên tự vệ của Ngụy Hằng mau chóng phân tích câu nói này của Hình Lãng, sau đó anh bật cười, nói: "Như tôi nhớ thì hôm nay hẳn là lần đầu chúng ta gặp mặt".

Hình Lãng phát hiện ra dù Ngụy Hằng luôn nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng ánh mắt anh lại trống rỗng, thậm chí có thể nói giống như đang giấu giếm. Ngụy Hằng hơi giương cằm, lúc nói chuyện cố tình mang theo ý cười, dáng vẻ rất đúng mực, cộng thêm đôi mắt với ánh nhìn bình thản, tất cả đều chỉ ra rõ rằng người này đang cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn để lộ một chút sắc bén nào, chỉ muốn yên lặng ẩn đằng sau.

Một cơn gió ào vào từ cửa sổ, thổi qua điếu thuốc nơi vòng sáng đi qua sẽ biến thành tàn tro mà Hình Lãng đang ngậm lấy. Một tiếng "sạt" thật khẽ, tàn thuốc rơi xuống tấm bìa tài liệu trong tay hắn.

Hình Lãng rung tập tài liệu cho tàn thuốc rơi xuống, hắn cười hỏi: "Lo đến thế à? Trông tôi đáng sợ lắm sao?".

Ngụy Hằng khẽ giương mắt nhìn lướt qua hắn, anh vô cùng khách sáo, lịch sự mà đáp: "Không hề, trong phòng hơi lạnh thôi".

Anh chỉ tìm đại một cái cớ, nào ngờ Hình Lãng lại đi đóng cửa sổ thật.

Hình Lãng đóng cửa sổ lại xong vỗ tay cho bớt nước mưa, rồi hắn quay về vị trí trước mặt anh, chìa tay ra, "Hình Lãng".

Ngụy Hằng nắm lấy tay hắn qua một lớp găng tay, "Ngụy Hằng".

Hình Lãng cúi đầu nhìn lướt qua tay phải đeo găng tay của anh, trong mắt nổi lên chút hứng thú: "Tôi nên gọi anh thế nào đây?".

Ngụy Hằng thu tay lại, âm thầm khẽ lùi về sau nửa bước, anh đáp: "Thế nào cũng được, ở trường các sinh viên gọi tôi là thầy Ngụy. Anh gọi thẳng tên tôi ra cũng được".

Hình Lãng cười, "Vậy thì bất lịch sự quá. Tôi cũng gọi anh là thầy Ngụy, anh thấy sao? Thầy Ngụy?".

Giọng của hắn vốn đã trầm, lúc gọi "thầy Ngụy" còn cố tình đè thấp. Tiếng gọi lọt vào tai Ngụy Hằng giống như cọ sắt khẽ mài lên vành tai, cọ xát vào sâu trong ốc tai.

Dù đối phương không cố tình trêu chọc, hơn nữa từ khí chất đến gương mặt còn viết rất to và rõ ràng ba chữ: trai thẳng tắp, nhưng Ngụy Hằng vẫn vì ánh mắt hắn nhìn anh, vì giọng nói khi gọi tên anh mà trong lòng ngứa ngáy, bụng dưới khẽ thắt lại.

Vì anh là gay, anh nhạy cảm với ánh mắt của đàn ông. Đã vậy Hình Lãng trong mắt anh còn là kiểu đàn ông phù hợp để lên giường rồi phát triển thành bạn tình. Có một loại đàn ông trời sinh thích hợp làm bạn tình, chỉ cần kẻ đó khẽ liếc một cái, hoặc là nghe kẻ đó nói một câu, đều có thể dễ dàng khơi gợi du͙© vọиɠ.

Hình Lãng chính là kiểu đàn ông đó.

Ngụy Hằng trả lời theo cách truyền thống nhất: "Được". Nói rồi anh giống như không đứng nổi nữa mà lùi lại hai bước, dựa vào cạnh bàn.

Hình Lãng để ý mọi hành động của anh, thấy anh cầm ô không rời tay liền hỏi: "Thầy Ngụy, chân anh có vấn đề sao?".

Ngụy Hằng: "Chút bệnh vặt thôi".

Hình Lãng tặc lưỡi: "Tiếc thật".

Ngụy Hằng ngẩng lên nhìn hắn: "Tiếc gì chứ?".

Hình Lãng cười nói: "Tiếc vì anh có bệnh vặt, tôi vừa đi vào tòa nhà đã nghe thấy mấy nữ cảnh sát túm tụm bàn nhau gì mà "chị Lam vừa dẫn một anh trai tiên tử đi vào". Với cái ngoại hình này của anh, nếu không bị bệnh vặt ở chân thì sau khi từ chức có thể hốt được mấy cô vợ ở đây đấy".

Ngụy Hằng hiểu rồi, anh vừa bị Hình Lãng ra oai phủ đầu. Anh được giáo sư Trần nhét vào nhờ quan hệ, trẻ tuổi lại trông như bình vôi, chẳng ai tin bản lĩnh của anh đến đâu, chính người này cũng coi anh là khúc gỗ mục chỉ được cái nước sơn.

Ngụy Hằng đã sớm phát bực vì cuộc "gặp mặt" lê thê này, giờ còn bị chế nhạo, trong lòng không khỏi bùng lửa giận. Anh đón lấy ánh mắt Hình Lãng, nhưng không hề muốn tranh cãi vì bản thân, chỉ muốn khiến hắn thấy khó chịu mà thôi.

Mắt đối mắt chẳng được bao lâu, Ngụy Hằng thẳng thừng nở nụ cười, nói: "Đội trưởng Hình không cần lo, tôi không hốt nổi người của anh đâu".

Hình Lãng vô cùng thích thú mà hỏi: "Tại sao?".

Ngụy Hằng nhìn vào mắt hắn, thoải mái đáp: "Vì tôi là đồng tính, có muốn hốt cũng chỉ có thể hốt mấy cậu trai thôi".

Hình Lãng là trai thẳng, chuyện này quá rõ ràng, Ngụy Hằng tất nhiên cũng nhìn ra được, hơn nữa anh đoán rất có thể hắn còn ghê sợ đồng tính. Nếu Hình Lãng ghê sợ đồng tính, vậy việc anh tự come out không khác gì tra tấn với Hình Lãng.

Ngụy Hằng giống như báo thù thành công mà nhìn thẳng Hình Lãng, khóe miệng khẽ lộ ra ý cười đắc ý.

Không biết Hình Lãng tin hay không mà sau khi nghe anh nói bản thân là đồng tính xong, hắn chỉ yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó nở nụ cười, "Hầy, có gì đâu, chuyện thường ở huyện ấy mà. Anh đừng áp lực quá, cứ giữ trạng thái bình thường thôi".

Ngụy Hằng giống như bị nghẹn họng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Anh quyết định nói chuyện thẳng thắn hơn một chút, vẫn là hai mắt nhìn thẳng đối phương mà nói: "Tôi thích đàn ông, anh không ngại à?".

Hình Lãng cười, tiến lên vài bước rút ngắn khoảng cách với anh. Hai người gần đến mức chỉ còn cách một bước, hắn một tay chống bàn một tay chống hông, dáng vẻ phóng đãng, cà lơ phất phơ, hắn nói: "Tôi không ngại, vì tôi không quan trọng nam nữ, chỉ nhìn mặt thôi".

Hình Lãng nhìn mặt anh, còn nhấn mạnh bổ sung thêm: "Đừng ngại, tôi theo đảng ngắm mặt".

Ngụy Hằng: "...".

Giờ phút này Ngụy Hằng có thể thấy được rõ ràng trên mặt Hình Lãng viết một hàng chữ siêu bự: Nhào dô, xem ai khiến ai khó chịu nào.

Nhưng cả hai còn chưa kịp bị người còn lại khiến cho khó chịu thì một chuỗi tiếng gõ cửa dồn dập đột ngột đã cắt đứt cuộc đối đầu giữa hai người.

Cảnh sát hình sự khoác áo mưa vừa đi đã quay lại, đang đứng ngoài cửa gọi: "Đội trưởng Hình, có người báo cảnh sát, phát hiện một cái túi chứa tay người ở bãi rác".

Hình Lãng: "... Cái gì cơ?".

"Chặt xác đó sếp! Chặt xác đó!".

_____

"Giọng của hắn vốn đã trầm, lúc gọi "thầy Ngụy" còn cố tình đè thấp. Tiếng gọi lọt vào tai Ngụy Hằng giống như cọ sắt khẽ mài lên vành tai, cọ xát vào sâu trong ốc tai."

*Toi thề đoạn "cọ sắt" không chém, tác giả dùng "钢刷" á, dịch word by word là "bàn chải thép", tra ảnh thì một là miếng sắt cọ nồi, không thì cũng là mấy cái bàn chải cứng cứng để cọ rửa ấy, nghe đã thấy đớn rồi không hiểu thầy Ngụy lứng kiểu gì:v Còn cái "vành tai" thực chất nó là phần "hố thuyền", ai theo đảng xỏ khuyên thì nó là chỗ xỏ flat á =)))))

Mà toi bị M thật á, bình thường quen dịch hơn 3k chữ, chương này có 2k4 thấy thiếu thiếu sao đó:v Mà chương này dịch sau khi thi 2 môn liền nên chỗ nào dịch ngoo ci thì cứ báo để toi sửa lại.