Độc Giả Xem Tiểu Thuyết Của Tôi Đói Rồi!

Chương 39

Hôm nay, khi Trì An An đang dọn hàng để về nhà, cô nhìn thấy một người có vẻ lén lút liếc về phía mình.

Cô thấy người này khá quen, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là người hôm trước chiếm chỗ bán hàng của cô.

Cô chẳng buồn quan tâm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi thẳng về nhà. Người đàn ông kia thấy cô rời đi, không cam tâm quay lại chỗ của mình và nói với Vương Tông Bình bên cạnh: "Ngày mai tôi đi rồi, kinh doanh ở đây tệ quá. Người dân xung quanh chỉ thích ăn mì lạnh nướng của cô ấy, tôi cả buổi không bán được cái gì, thà về chỗ cũ còn hơn."

Vương Tông Bình cũng lén đi xem tình hình kinh doanh của cô. Rõ ràng vị trí không bằng chỗ cũ, vậy mà cô bán được không ít, sinh viên quanh đây còn chịu khó đi một vòng xa để đến mua!

Nhưng anh ta nghe nói công việc của cô cũng không còn dễ dàng như trước. Không những phải bán hàng lâu hơn mà còn phải tặng thêm đồ mới thu hút được khách.

Hình như ngày mai cô định bán canh cá viên? Đúng là làm bừa, ai đời bán mì lạnh nướng mà lại bán kèm canh chứ, rõ ràng là không biết buôn bán.

Không hợp tác mở quán với mình đúng là thiệt thòi cho cô ta!

Vương Tông Bình nghĩ đến việc cô đã đắc tội với mình, bây giờ phải vất vả hơn trước, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Dù sao thì quán bánh cuốn của anh ta cũng không bị ảnh hưởng nhiều, khách hàng thích ăn món nhạt vẫn đến mua đều đặn. Một số người ăn quá nhiều món cay nồng như mì lạnh nướng của Trì An An cũng sẽ quay lại quán của anh ta để đổi khẩu vị, nên hai bên không có xung đột gì lớn.

Vương Tông Bình có phần đắc ý, mình chẳng mất gì mà còn gây khó khăn cho Trì An An.

Còn người chủ quán mới bị ảnh hưởng kia... liên quan gì đến anh ta chứ?

...

Ở một nơi khác, trong phòng chuẩn bị của tòa nhà thí nghiệm, không khí yên lặng nhưng không ai cảm thấy ngại ngùng, bởi họ đều đang bận rộn với bữa ăn của mình.

Phan Hàng ăn rất khỏe, cậu mua một hộp mì lạnh nướng và thêm một hộp mì xào. Nhưng bây giờ cậu chẳng có thời gian ăn mì, vì cả chị khóa trên và thầy đều ăn rất nhanh, cậu chỉ muốn ăn thêm vài viên tôm chiên cay mà bà chủ quán tặng!

Không hiểu sao viên tôm của chủ quán lại ngon hơn tất cả những loại viên tôm mà cậu từng ăn. Chỉ cần nói vậy thôi đã đủ hiểu rồi, nhưng cách cô ấy làm món cay cũng thật xuất sắc.

Vị cay trong món ăn không làm người ta thấy choáng váng, nó bùng lên một cách nhẹ nhàng, rồi dừng lại đúng lúc khi vừa chạm đến cổ họng. Nó không khiến cổ họng bị rát hay dạ dày bị cháy, chỉ còn lại niềm vui mà dopamine mang đến. Khi vị cay tan đi, chỉ còn lại hương thơm dịu dàng trong miệng, khiến lưỡi cảm thấy dễ chịu và muốn ăn thêm một viên nữa.

Viên Lăng đã ăn liền ba viên tôm, cảm thấy hơi ngại vì đây là phần mà bà chủ tặng cho đàn em của mình... Sau khi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định dừng lại, rút giấy lau miệng và khen ngợi: "Ngon thật đấy, bà chủ quán này có vẻ làm gì cũng ngon cả nhỉ?"