Trì An An kể lại chuyện buổi trưa, Miêu Tranh “à” lên một tiếng: “Đúng là cậu có tài đấy, chỉ bán mì lạnh nướng thôi mà cũng phát triển ra được nghề mới.”
Trong lúc nói chuyện, Miêu Tranh đã ăn xong vài xiên rau củ. Trì An An bỏ một ít miến khoai vào rổ, nấu chín rồi vớt ra, rưới lên một muôi nước dùng đã được hớt sạch dầu và gia vị, thêm vài viên tôm, cá, trứng cút đã nấu chín, cùng với vài xiên rau củ và bao tử heo...
Lúc này, trong chén không còn là một món ăn bình thường mà là cả một bữa ăn hạnh phúc.
Viên tôm dẻo dai, viên cá giòn sật, từng miếng đều không chứa thêm bất kỳ chất phụ gia nào, mà là thịt tôm cá tươi ngon. Khi cắn vào, nước thịt ngọt ngào chảy ra, khiến vị giác tràn ngập hương vị.
Còn nước dùng trong chén cũng không chỉ là công cụ giúp các món ăn thấm vị, mà nếu chịu được cay, có thể thưởng thức như một bát canh xương hầm ngon lành.
Đây chính là đỉnh cao của sự tận hưởng!
Miêu Tranh vừa húp những sợi miến cay nóng, vừa nhai bao tử heo giòn tan, miệng ăn đến căng phồng. Nhìn bạn thân ăn uống nhiệt tình như vậy, Trì An An không khỏi nghi ngờ rằng liệu Miêu Tranh có phải đã nhịn đói cả ngày trước khi đến đây không.
Cô không thể không thắc mắc: “...Ông chủ của cậu không cho nhân viên ăn cơm à?”
“Những bữa cơm văn phòng ngày thường chỉ là để sống sót, còn bữa này mới thực sự là bữa ăn.” Miêu Tranh nói trong khi ăn một quả trứng cút đã ngấm gia vị, vị béo của lòng trắng và lòng đỏ thơm ngon đến khó tả. Ăn xong, cô hỏi: “An An này, bao giờ thì cậu thả miến khoai vào? Cậu có mì ăn liền không, mình muốn ăn thêm một gói nữa.”
Trì An An: “…”
Khi Miêu Tranh ra về, cô còn mang theo một hộp đầy ắp viên tôm, viên cá, bao tử heo và thịt hộp, dự định sẽ hâm nóng trong lò vi sóng của khách sạn vào ngày mai.
Vì công việc quá bận rộn, Miêu Tranh chỉ có thể dành chút thời gian ngắn ngủi để ăn tối cùng Trì An An, nên cô không giữ bạn ở lại lâu. Khi Trì An An chuẩn bị dọn dẹp bãi chiến trường trong bếp, chuông cửa lại vang lên. Đó là cô giúp việc mà Miêu Tranh đã gọi đến từ trước.
Điều này giúp Trì An An tiết kiệm được không ít công sức, nhưng đáng thương cho cô giúp việc, bữa tối còn chưa ăn, mà phải ngửi mùi thơm sót lại trong bếp và phòng ăn, quả thật là một sự tra tấn tinh thần.
Hệ thống đã hoàn tất việc trích xuất hương vị của món lẩu cay khi cô còn đang ăn, và nhân tiện, nó cũng trích xuất từng hương vị của mỗi loại nguyên liệu.
Dù chỉ là một hệ thống, chính nó cũng cảm thấy hơi thèm…
Khi cô giúp việc rời đi, đã là tám giờ tối. Trì An An thu dọn đồ đạc xong rồi bắt đầu viết tiếp. Đến chín giờ, khi chương mới được đăng tải, cô mở chương truyện mới lên, mùi lẩu cay lập tức truyền đến não. Lần này không giống như mùi hương thoang thoảng trước mũi, mà như thể bộ não của cô đang tái hiện lại hương vị của bữa tối.