“À…” Tiểu Anh cười gượng, không nỡ nhưng vẫn đẩy bát canh sang phía Tiểu Cầm, “Mình uống đủ rồi, cậu uống đi.”
Họ thường xuyên ăn chung với nhau, người gọi món gà rán, người gọi cơm phần, hai người cùng ăn, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện ai ăn nhiều hơn ai một miếng. Theo lý mà nói, món canh được tặng miễn phí này càng không đáng để so đo.
Nhưng lần này, món canh quá ngon, Tiểu Cầm đã thèm thuồng từ lâu, giờ cảm thấy có chút tủi thân.
“Hừ, biết nhường là tốt đấy.”
Nói rồi, Tiểu Cầm uống canh, hương vị tuyệt vời quấn lấy đầu lưỡi, cô thưởng thức và gật đầu liên tục, nhanh chóng uống hết phần canh còn lại.
Uống xong, cả hai có cùng hai suy nghĩ.
1. Canh ngon quá! Muốn uống thêm!
2. Chủ quán đúng là tay lừa đảo! Hai người sao đủ chia nhau!?
May mắn thay, họ đều là người trưởng thành chín chắn, dù chưa uống đủ, lòng có chút tủi thân nhưng vẫn cố giữ bề ngoài hòa nhã. Ngược lại, những sinh viên thiếu kinh nghiệm…
Một cặp đôi trẻ, chàng trai mở bát canh ra ngửi mùi thơm rồi uống luôn, uống xong mới nhận ra mình chưa chừa lại cho bạn gái, còn cô gái bên cạnh ngửi thấy mùi thơm, cơn giận từ từ dâng lên…
Một cuộc cãi vã là không thể tránh khỏi. Còn Trì An An, người đã vô tình gây nên “thảm họa”, vẫn đang bận rộn bán mì nướng của mình.
Khi bán hết mì lạnh nướng, vị giáo sư già nho nhã, người đã trò chuyện với Phan Hàng hôm qua, lại bước đến.
Trì An An nhớ rõ lúc mới mở hàng sáng nay ông đã ghé qua, liền ngạc nhiên hỏi: “Ông còn muốn mua nữa sao? Hôm nay hết hàng rồi ạ.”
Giáo sư Kim xua tay, nói: “Tôi đợi cô bán xong mới đến hỏi, cô gái, tôi thấy đồ cô bán vừa ngon lại sạch sẽ, không biết cô có hứng thú mở cửa hàng trong trường không?”
Sau khi nổi tiếng trong ngành, nhiều nhà hàng đã mời Trì An An hợp tác, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được lời mời từ một trường học…
Các cửa hàng trong căng tin trường học phục vụ những sinh viên được bảo vệ trong môi trường xã hội, việc một giáo sư lớn tuổi nghĩ rằng một người trẻ như cô phù hợp để mở cửa hàng trong trường thực sự là một sự công nhận lớn.
Tuy nhiên, Trì An An không có hứng thú với việc đó, cô không muốn bị bó buộc vào một cửa hàng cố định và cũng không muốn phải bận rộn từ sáng sớm đến tối khuya. Vì vậy, cô nhẹ nhàng từ chối: “Cảm ơn ông đã mời, nhưng tôi thích tự do sắp xếp thời gian hơn, thật ngại quá.”
Nghe vậy, giáo sư Kim có chút tiếc nuối thở dài.
Sau khi vợ qua đời cách đây năm năm, ông sống một mình. Thường ngày ông ăn ở căng tin trường, thỉnh thoảng ra quán nhỏ nhưng thấy không hợp khẩu vị. Ông nhớ lại những lần giúp vợ nấu ăn, đã thử nấu vài món nhưng đáng tiếc ông không có năng khiếu nấu nướng, đồ ăn làm ra chỉ có thể nói là ăn được.
Ông đã già, già đến mức không biết làm thế nào để phá vỡ thói quen, tiếp nhận những điều mới mẻ. Không phải ông không muốn thử món ăn mới, quán ăn mới, chỉ là không biết làm thế nào để thử, cũng ngại đi thử một mình.