Xúc xích có chứa miếng thịt được cắt đôi, bề mặt được áp chảo cho đến khi có màu vàng cháy hấp dẫn, phần tiếp xúc với vỉ nướng tỏa ra hương thơm của thịt và gia vị. Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là lúc thơm ngon nhất. Khi mì đã chín hẳn, Trì An An phết lên một lớp sốt bí truyền, rắc thêm ớt bột mịn, sau đó thêm hành tây, hành lá hoặc rau mùi tùy theo sở thích của khách. Cuối cùng, xúc xích được cuộn vào bên trong, các nguyên liệu và gia vị hòa quyện, tạo thành món ăn hoàn hảo, sẵn sàng để phục vụ.
Kỹ thuật điêu luyện của Trì An An khiến mọi người cảm thấy mình không chỉ đang ăn một món mì lạnh nướng thông thường, mà như đang thưởng thức một món ăn đắt đỏ trong nhà hàng cao cấp.
Sau màn trình diễn ấn tượng, Trì An An lần lượt đưa từng phần mì lạnh nướng cho khách. Cô gái tóc ngắn không thể chờ đợi thêm, cắn ngay một miếng khi còn nóng. Sau khi nhai vài giây, cô không kìm được mà lộ ra biểu cảm đầy thỏa mãn: “Thật sự ngon quá, chẳng trách Phan Hàng nhiệt tình giới thiệu.”
Trì An An mỉm cười nói: “Nếu thích thì lần sau nhớ quay lại nhé.”
Một nam sinh khác sau khi ăn xong cũng không ngớt lời khen ngon, lập tức gọi thêm một phần nữa rồi nói: “Chị ơi, chị cứ làm giống như vừa rồi, lật mì lên không trung ấy, em quay video lại!”
“Cảm ơn em, nhưng không cần đâu, vừa rồi thời gian còn dư dả, giờ thì đông khách rồi.” Trì An An cười, gật đầu ra hiệu cho họ nhìn hàng người đang xếp phía sau. “Thực ra, hương vị đều như nhau, chỉ là động tác có phần hoa mỹ hơn thôi. Lần sau có cơ hội chị sẽ làm lại cho các em xem.”
Mọi người có chút tiếc nuối nhưng cũng không thể làm phiền Trì An An lâu hơn, họ nhận phần của mình rồi rời đi. Vừa ăn, mấy người vừa báo cáo tình hình với bạn bè trong nhóm chat, tóm lại chỉ có mười từ: “Ngon quá! Mau đi ăn! Không ăn tiếc cả đời!”
Sức mạnh của sinh viên vượt xa sự tưởng tượng của Trì An An. Chẳng mấy chốc, hàng người xếp hàng mua mì lạnh nướng ngày càng dài. May mắn thay, cô làm nhanh nên không ai phải đợi quá lâu.
Hai tuần trước, khách đến từng đợt, cô còn có chút thời gian nghỉ ngơi. Giờ đây, một khi đã bắt đầu bán, cô không còn một phút giây nào để nghỉ.
Trì An An thậm chí còn nghĩ xem ngày mai có nên nghỉ một ngày không.
Nhưng nhanh chóng, cô từ bỏ ý nghĩ này. Lời khen ngợi liên tục từ khách hàng khiến cô dần cảm thấy hài lòng và tự hào, cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.
Một khách hàng khác tiến đến, Trì An An vừa đập trứng vừa hỏi yêu cầu của ông ta. Nghe thấy giọng nói, cô ngẩng đầu lên và hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông trước mắt có vẻ ngoài khoảng bảy mươi tuổi, tóc hai bên thái dương đã bạc, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đeo một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, toàn thân toát lên vẻ tao nhã.
Không có nhiều người trung niên và cao tuổi đến ăn món ăn vặt như thế này, nhưng cũng không phải là không có.